Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy điện thoại di động của mình bị ném vào nước, Thi Khả Nhi ngược lại cực kỳ bình tĩnh, cô từ chối cho ý kiến liếc nhìn Thi Mị, khóe môi nâng lên, "Xin lỗi anh nha, điện thoại di động của em không thấm nước."


Nói xong, cô xoay người đi đến bể bơi.


Nhìn bóng lưng đi xa của cô, ánh mắt Thi Mị dần dần hòa hoãn, không như lạnh như băng giống như vừa rồi.


Bên cạnh cách đó không xa, Thẩm Chanh ngồi ở trên ghế dựa, nâng cằm lên nhìn về phương hướng Thi Mị và Thi Khả Nhi, bởi vì cách khá xa không nghe đươc bọn họ nói gì, nhưng xem ra, hẳn là bởi vì chuyện gì đó nên nổi lên xung đột.


Thi Vực ngồi ở bên cạnh, ngón tay suông dài vuốt vuốt "Sáng chói ngôi sao" đeo trên ngón tay Thẩm Chanh, một chút lại một chút, lại thử thăm dò có thể lấy cái nhẫn trên tay cô xuống hay không.


Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt liếc qua trên tay của anh, "Sao, anh muốn lấy nó xuống đưa cho những người phụ nữ khác à?"


Thi Vực nghe tiếng, nghiêng mắt liếc nhìn cô: "Trừ em ra, ai xứng mang nhẫn anh tặng?"


Thẩm Chanh hỏi anh, "Tại sao không xứng?"


Thi Vực dùng động tác êm ái chuyển động nhẫn trên tay cô một chút, trầm thấp nói: "Bởi vì em là một người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người phụ nữ cuối cùng của anh. Đồ tốt nhất, chỉ xứng mang ở trên tay em."


Thẩm Chanh nhíu mày: "Nhiều lời ngọt ngào như vậy, anh học được từ đâu?"


"Không cần học." Anh nói: "Kể từ sau khi gặp được em, liền vô sự tự thông thôi."


Thẩm Chanh nghĩ, có lẽ anh nói rất đúng.


Một khi đàn ông và phụ nữ yêu nhau, đến cả cãi nhau cũng là một loại lời ngọt ngào.


Ở cùng với anh lâu như vậy, cô nghe anh nói qua không ít lời ngọt ngào, nhưng mỗi một lần, lòng của cô vẫn là sẽ bị rung động.


Hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ, không phải gả cho một người đàn ông có rất nhiều tiền, mà là trở thành trái tim của người đàn ông mình yêu nhất.


Cô là trái tim của anh, có cô ở đây, anh mới có thể sống.


Cô nhìn anh im lặng một hồi, như chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Anh biết ngôi sao sáng chói vốn có tên là gì không?"


"Hửm?" Thi Vực dựng thẳng mày kiếm lên, "Tại sao muốn hỏi như vậy?"


Thẩm Chanh không có trực tiếp trả lời vấn đề của anh, mà là hỏi lần nữa: "Anh có biết Tần Cận có một người em gái không?"


"Biết."


Tính ra, Thi Vực và Tần Cận quen biết cũng đã nhiều năm, ban đầu lúc bọn họ quen biết, Tần Nghê vẫn còn sống, chẳng qua là khi đó Tần Cận và Thi Vực cũng không lui tới nhiều, cho nên cũng không có chú ý đến Tần Nghê, sau đó thì nghe nói cô ta gặp tai nạn xe cộ bỏ mình, anh mới sai người ta đi nghe ngóng chuyện này một chút


Bởi vì Tần Nghê chết, cho nên anh có ấn tượng với cô ta rất sâu sắc, chỉ là không biết tại sao Thẩm Chanh lại liên tưởng ngôi sao sáng chói với Tần Nghê, vì vậy chân mày càng nhíu chặt hơn: "Sao, ngôi sao sáng chói có liên quan tới cô ta?"


Thẩm Chanh gật đầu: "Ngôi sao sáng chói vốn tên là « Phượng nghê cửu thiên. Sáng chói chi tâm »."


Thật ra chuyện này, cô đã muốn nói cho anh biết vào mấy ngày hôm trước, chỉ là bởi vì gần đây chuyện trong công ty tương đối nhiều nên chậm trễ thôi. Cho nên vừa rồi nghĩ tới chuyện này, cô liền định nói toàn bộ chuyện này cho anh biết.


Bởi vì, chỉ có anh mới có năng lực ở trong thời gian ngắn nhất tìm ra chân tướng năm đó.


"Phượng nghê cửu thiên. Sáng chói chi tâm." Thi Vực lập lại tên ban đầu của ngôi sao sáng chói một lần, không biết có phải là nghĩ tới điều gì, trong mắt phủ lên một tầng dị sắc, "Nghê? Tần Nghê?"


Bởi vì một chữ Nghê, anh liền đoán được liên quan trong đó.


Thẩm Chanh khẽ gật đầu: "Đúng. Ngôi sao sáng chói vốn tên là vậy, là dùng tên của Tần Nghê."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK