Sau khi Thi Ngạo Tước đi vào cửa, thả tay Tô Cửu Y ở trên cánh tay của mình, Tô Cửu Y đầu tiên là cảm thấy có chút nghi hoặc, sau đó lại đột nhiên hiểu được.
Bởi vì không thường tham dự trường hợp như vậy, cô quả thật không hiểu nhiều lễ nghi những buổi tiệc kia.
"Một lát nữa cô ít nói chuyện là được." Thi Ngạo Tước cúi đầu nói chuyện ở bên tai cô, theo người ngoài thì tư thế này ngược lại có một chút mờ ám.
"Ừ được." Cô gật đầu đáp.
Tuy rằng cô cũng biết Thi Ngạo Tước mang cô đến, chỉ là làm vai diễn bạn gái tạm thời, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Hơn nữa còn rất lo lắng, lo lắng sẽ gặp được Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã ở chỗ này, hoặc là những người thích nhìn chê cười cô.
Nhưng cô ngẫm nghĩ lại, vô luận như thế nào cô và Thi Ngạo Tước đều là người vì quan hệ vụ án ở cùng một chỗ, nếu anh nói sẽ bảo vệ an toàn của mình, hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn những người kia khi dễ mình đi.
Dù sao, anh là một người đàn ông bá đạo, chỉ cần lạnh mặt không nói gì, chỉ dựa vào khí tràng liền có thể làm cho rất nhiều người e sợ không thôi.
Hai người cùng đi đến vị trí đài phun nước âm nhạc, nơi đó đứng một vị lớn tuổi đang chuyện trò với người khác, tướng mạo rất là hòa ái, thật sự rất khó tưởng tượng lúc còn trẻ ông lại có thể là một đời kiêu hùng rong ruỗi trong thương trường.
"Bác Tiền." Thi Ngạo Tước tiến lên lên tiếng chào hỏi, lễ phép khẽ gật đầu.
Tiền lão gia nhìn thấy anh rất là cao hứng, nụ cười xếp trên khóe mắt: "Thật sự là rất lâu không gặp cháu, cũng không biết đến thăm bác Tiền."
"Trong khoảng thời gian gần đây công ty có không ít chuyện đã chậm trễ, kính xin bác Tiền thứ lỗi."
Đối phương cười sảng lãng ha ha nói: "Biết cháu bận rộn, yên tâm đi, thân thể bác Tiền rất tốt, cháu làm việc của cháu là được." Lúc này ông mới chú ý tới Tô Cửu Y đứng bên cạnh, liền hỏi, "Vị này chính là?"
Tô Cửu Y nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thi Ngạo Tước, vẻ mặt của anh cùng không có thay đổi gì, vì vậy khôn ngoan trả lời: "Xin chào bác Tiền, cháu là Tô Cửu Y."
"Dáng dấp cô gái nhỏ rất xinh đẹp." Tiền lão gia vẫn cười, "Nhìn xem chỗ này có món gì thích ăn, tùy tiện ăn, đừng khách sáo là tốt rồi."
"Cảm ơn bác Tiền."
Lúc này, từ suối phun âm nhạc đằng sau đi tới một cô gái dáng người yểu điệu mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt tinh tế, cô ta cất bước đi tới bên cạnh bác Tiền, nhìn Thi Ngạo Tước, mở miệng, trong giọng nói có vài phần cảm xúc làm nũng: "Anh Tước, lâu như vậy anh cũng không tới thăm em."
Không biết tại sao, Tô Cửu Y cảm giác trong nháy mắt cánh tay cô kéo liền cứng ngắc.
"Ức Tầm, anh cháu chính là người phải bận rộn sự nghiệp, đâu thể cả ngày chơi bời lêu lổng với cháu được." Mặc dù là giọng nói trách cứ, nhưng biểu cảm trên mặt ông lão vẫn là hòa ái vừa rồi.
Ông lão thông tình đạt lý như vậy....
Lúc Thi Ngạo Tước già đi có thể cũng là cái dạng này hay không?
Tô Cửu Y ngẩng mặt nhìn chằm chằm bên mặt Thi Ngạo Tước suy đoán hai giây.
.... Liên tưởng thất bại.
"Vậy sao cháu gửi tin nhắn mà anh ấy cũng không trả lời!" Cô ta cong miệng lên, bất mãn nói.
Tô Cửu Y có chút hiểu được ý nghĩa thật sự khi Thi Ngạo Tước mang cô đến, thầm nghĩ người đàn ông này thật sự là vô cùng phúc hắc, hại người không đền mạng.
Cô vừa định ung dung thản nhiên rút tay của mình từ trong khuỷu tay Thi Ngạo Tước ra, kết quả vẫn chưa hành động xong, liền bị Tiền Ức Tầm phát hiện đầu mối.
"Cô là ai?" Cô ta nhíu nhíu mày, trên mặt toàn là nét mặt không vui.
Ở trên đời này sống tròn 21 năm, lần đầu tiên Tô Cửu Y không biết nên chào hỏi với người khác như thế nào.