Lúc khoảng sáu giờ rưỡi, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại ở ngoài nhà hàng, cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn bước xuống từ trên xe.
Anh mặc một áo sơ mi đen, ống tay áo kéo cao, lộ ra đồng hồ nổi tiếng. Cổ áo hơi mở rộng, màu da lúa mì nhìn có vẻ rất gợi cảm.
Anh sải bước tiến vào nhà hàng, giữa phong cách lẫn cử chỉ hiển thị khí phách rõ ràng, dẫn đến một trận vây xem.
Tất cả mọi người trong nhà hàng rối rít nghị luận về người đàn ông này, thảo luận thân phận của anh, thậm chí còn có người vụng trộm đi theo, muốn xem xem anh vào phòng bao nào, hẹn hò với ai.
Chỉ là khiến những người kia không ngờ chính là, mục đích vẫn chưa có đạt được đã bị mấy người áo đen không biết tới từ nơi nào chặn lại.
Thi Mị vào phòng bao 202, sau đó có hai tên sát thủ đi vào theo, lúc khóa cửa phòng, đồng thời gắn thiết bị quay trộm nhất cử nhất động ở bên ngoài.
Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh ở ngay phòng bao đối diện 202, giữa hai phòng bao chỉ cách xa nhau một lối đi rộng hai mét.
Bởi vì gian phòng chọn dùng xây dựng cách âm, cho nên ở trong phòng bao riêng sẽ rất khó nghe được động tĩnh bên ngoài, cho nên Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh cũng không có phát giác được chỗ nào không ổn.
Hai người mỗi người gọi một phần bò bít tết, ăn đơn giản một chút, sau đó lại gọi một chai rượu đỏ lâu năm đối ẩm.
"Chị dâu, em cảm giác làm như vậy có chút không lý trí." Thi Khả Nhi cau mày, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ.
"Chị cảm thấy rất lý trí." Thẩm Chanh lạnh nhạt kéo khóe môi lên: "Không thử, em sẽ vĩnh viễn đều không biết mình thật sự muốn cái gì."
"Vậy cũng không nhất định." Thi Khả Nhi nói: "Em chưa từng hưởng qua đàn ông, nhưng em biết em muốn đàn ông."
"Nếm thử và nếm, em cảm thấy là một ỵ́ sao?" Thẩm Chanh nhíu mày, đưa ly rượu tới bên miệng, nhẹ hớp một ngụm.
"Ừ, bản thân em cảm thấy nếm thử đàn ông và nếm đàn ông không có gì khác biệt, đổi câu đơn giản mà nói, chính là cùng đàn ông sinh ra tình cảm trao đổi tay chân." Thi Khả Nhi ực một hơi cạn rượu trong ly, lại tự mình rót thêm một ly, ưu nhã đung đưa ly rượu.
Thẩm Chanh ồ một tiếng, "Nói cách khác, trong tiềm thức của em là muốn đàn ông, muốn phát sinh quan hệ với đàn ông."
"Không phủ nhận." Thi Khả Nhi cũng rất hào phóng.
"Vậy thì uống nhiều một chút, tranh thủ tối nay sau khi say rượu loạn tính." Thẩm Chanh nói xong, cầm mở chai rượu lại rót rượu đỏ vào trong ly cô ấy, sau đó nói: "Nhất định phải khiến mình quá chén, thể nghiệm sống mơ mơ màng màng một phen, và cảm giác dục - tiên - dục - tử."
Ở dưới giựt giây của Thẩm Chanh, Thi Khả Nhi mở ra hình thức uống rượu điên rồ, một ly tiếp một ly rượu đỏ đổ xuống, uống đến tương đối thống khoái.
Trong phòng bên kia, Thi Mị nhìn hình ảnh trong màn hình, chau mày, trong đôi mắt thâm sâu dường như nhuộm lên một lớp sương lạnh, có thể đóng băng tất cả chung quanh quanh bất cứ lúc nào.
Nhìn hình ảnh treo video, một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đen đang nằm sấp ở trên bàn cơm đánh nấc rượu.
Cô vừa đánh nấc rượu, còn vừa không ngừng rót rượu vào miệng.
Bởi vì rót rượu quá nhanh chưa kịp nuốt, chất rượu màu đỏ chảy ra từ khóe miệng cô, theo cái cằm chảy đến trên cổ, lại thuận theo cổ lướt qua xương đòn vai, chảy đến trong khe nhũ gợi cảm mê người.
Tóc của cô có chút mất trật tự, quần áo trước ngực lại ướt một mảng lớn, nhìn có vẻ rất có dã tính.
Chỉ là một động tác tùy ý, có thể trêu chọc dục vọng của người khác, hấp dẫn ý nghĩ kỳ quái.
Không sai, người phụ nữ này chính là Thi Khả Nhi.