"Ba của tôi ngược lại nói không vội, nếu như tôi có thể bồi dưỡng được một người có thể kế thừa sự nghiệp nhà họ Dạ trước đại thọ 60 của ông, ông không ngại để cho tôi du lịch thế giới."
Sao nghe tính toán này vào lại cảm thấy không phải là rất có lời....
Dạ Hàn lại mở miệng: "Lừa gạt cô thôi, ba của tôi nói tôn trọng lựa chọn của tôi."
....
Hai người hàn huyên một đường về cuộc sống lý tưởng, tự động tinh lọc vài tiểu thư nhà giàu leo cầu thang đến một nửa liền la hét muốn buông tha, trong lúc vô thức đã đi đến sân thượng.
Tối nay ánh sao đặc biệt sáng chói, màn đêm như là phủ một kiện áo tắm rắc đầy ánh bạc. Tô Cửu Y cảm giác mình giống như được đặt ở trong cùng một mảnh thần bí, dường như vừa vươn tay là có thể nắm được sao trên trời.
"Đẹp quá." Cô lẩm bẩm nói.
Đúng lúc đó, trên đất trống chưa khai phá cách đó không xa đột nhiên phóng ra một trận khói, làn khói sương mù này nhanh chóng bay lên, cuối cùng vang vọng ra một đóa hoa khổng lồ ở trên màn đêm, sáng chói rực rỡ.
Tia sáng hồng vàng đan xen chiếu rọi ở trên không trung, chùm tia sáng chói mắt xông thẳng lên, như nhiều đóa hoa nở rộ trên đầy bầu trời.
Dạ Hàn chuyển tầm mắt từ pháo hoa tới trên mặt Tô Cửu Y, tuy rằng cô mang theo mặt nạ, nhưng một đôi mắt trong suốt sáng ngời có thần, giống như là trân châu sáng ngời thất lạc ở trong bãi cát, còn muốn hấp dẫn người hơn những pháo hoa nở rộ kia.
"Vẫn không thể nói cho tôi biết tên của cô sao?" Anh nhìn mắt cô.
"Tô Cửu Y." Ánh mắt của cô vẫn thả ở trên bầu trời, dưới mặt nạ có một nét mặt thiên chân hồn nhiên giống như đứa nhỏ.
Dạ Hàn hơi nheo mắt lại, khóe môi tràn ra nụ cười: "Tên rất dễ nghe."
Thi Ngạo Tước đứng ở sân thượng cách đó không xa, hai hàng lông mày nhíu chặt lại nhìn Tô Cửu Y và người đàn ông bên cạnh cô, bộ dạng cô giống như rất thích pháo hoa, có thể nhìn ra được bộ dạng cô nhón chân ngẩng đầu ngắm nhìn, lòng tràn đầy vui mừng, đây là thỏa mãn anh chưa từng thấy qua.
Cô có thể rất dễ dàng bị thứ xinh đẹp bên cạnh hấp dẫn.
Hoặc có lẽ bởi vì cô muốn biến mình thành như vậy, không bị trói buộc không buồn không lo, giống như pháo hoa nở rộ.
Thi Ngạo Tước thở dài, cởi mặt nạ của mình, tay giơ lên xoa mi tâm trên sống mũi.
Có biết không, pháo hoa đều là thoáng qua trong chốc lát?
Lúc Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân đến sân thượng, từ xa đã nhìn thấy Thi Ngạo Tước đứng cách Tô Cửu Y mười mét nhìn cô ấy.
Em đứng ở trên sân thượng xem pháo hoa, người đứng ở phía sau nhìn em xem pháo hoa.
Tần Thiếu Bạch nhìn sang theo tầm mắt của Thi Ngạo Tước, sau đó đưa cánh tay gác lên trên bờ vai anh, bày ra bộ dáng xem kịch vui: "Người đàn ông kia là ai?"
Thi Ngạo Tước trả lời rất đương nhiên: "Làm sao tôi biết được."
Thích Cảnh Nhân nắm ly nước trái cây, quan sát hai người nơi xa, cười đến vẻ mặt mập mờ: "Hẳn không phải là người nào đó đang ghen tị chứ?"
Người nào đó bị nhắc tới khẽ liếc mắt nhìn Thích Cảnh Nhân một cái, mở miệng, trong âm điệu không mang theo chút nhiệt độ: "Vị hôn thê cả ngày dính chung một chỗ với anh em tốt, có thể không ăn giấm?"
Thích Cảnh Nhân: "...."
Đối với nhiệm vụ gian khổ khiêu khích Thi Ngạo Tước này, đến nay vẫn chưa có ai có thể thuận lợi hoàn thành.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.
Thi Ngạo Tước hất tay Tần Thiếu Bạch để ở trên đầu vai anh ra, nói với Thích Cảnh Nhân: "Tôi đi lên xe đợi, sau khi pháo hoa chấm dứt bảo cô ấy xuống dưới sớm một chút."
Thích Cảnh Nhân ra vẻ sáng tỏ gật gật đầu
Nhìn Thi Ngạo Tước đi xa, Tần Thiếu Bạch lắc lắc đầu, nói: "Cảm giác quan hệ giữa anh ta và Tô Cửu Y có chút không đúng lắm."