Editor: May
"Thật sự rất xinh đẹp...."
Diệp Tử nhìn đến ngây dại, ngồi xổm trước giường trẻ con, nhìn hai đứa nhỏ không nháy mắt một cái.
"Y...."
Đứa nhỏ nằm ở bên phải, cái miệng nhỏ nhắn hơi mỏng động vài cái, phát ra từng âm thanh rất nhỏ.
Đứa nhỏ khác nằm ở bên cạnh lúc mới bắt đầu rất ngoan, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh ê a này.
Oa một tiếng, khóc đến đau lòng.
"Oa...."
".... Oa oa!"
Diệp Tử vội vươn tay nhẹ nhàng trấn an bé, "A bé ngoan, không khóc, không khóc nha...."
"Oa...."
Nhắc tới cũng kỳ, đứa nhỏ mới vừa khóc dữ dội, lập tức liền không khóc nữa.
Ánh mắt yếu ớt chuyển một cái, cái miệng nhỏ nhắn mở rồi mở, tuy có chút khó khăn, nhưng vẫn phát ra một tiếng: "Ê a...."
"Ây da thật đáng yêu!"
Trái tim Diệp Tử đều bị hòa tan rồi, đối với hai bảo bối gien cường đại này, thật sự là yêu thích không buông tay.
Sờ sờ chỗ này, lại sờ sờ chỗ kia, ánh mắt cũng không nỡ dời xuống.
Thẩm Chanh ngồi ở bên cạnh, nhìn hai đứa nhỏ giống nhau như đúc này, khóe môi không khỏi khơi gợi lên một nụ cười.
Trong sinh mệnh đột nhiên có hơn hai người quan trọng, cô chỉ là cảm thấy không chân thực.
Giống như mang thai đến sinh con, chỉ là trong thời gian một ngày.
Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, liền có hai túi sữa này rồi.
"Mỹ nhân, chị đừng chỉ lo cười, hai đứa bọn chúng, đứa nào là anh, đứa nào là em?"
Diệp Tử nhìn hồi lâu, cũng nhìn không ra hai đứa nhỏ có cái gì không giống nhau, mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, gần như đều giống nhau như đúc.
Từ khi sinh đứa nhỏ cho đến bây giờ, Thẩm Chanh cũng chỉ nhìn thấy hai người bọn chúng hai lần.
Một lần là đang ở phòng sinh, một lần là buổi sáng hôm nay.
Nếu để cho cô nhìn phân biệt, cô nhất định không phân biệt được.
"Em nhìn vòng tay một chút, phía trước có dấu hiệu 1 và 2. 1 là anh, 2 là em."
Ban ngày từng nghe bác sĩ nói, vì phân chia chính xác hai đứa nhỏ, các cô chọn dùng cách này.
Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm làm kiểm tra cho đứa nhỏ, hoặc là không xảy ra sai lầm lúc bú sữa.
Diệp Tử nghe tiếng, động tác dịu dàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của một đứa nhỏ trong đó, liếc mắt nhìn vòng tay trên tay nó.
"Số 2, bên phải này là em trai."
Nói xong, lại xác định vòng tay trên tay đứa nhỏ khác.
Nằm ở bên trái chính là 1, bên phải chính là 2.
Lúc này Thẩm Chanh mới cẩn thận quan sát hai đứa nhỏ một chút, phàm là bộ vị lộ ở bên ngoài, gần như không có chỗ nào khác nhau.
Vì vậy, cô nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc....
Nếu sau này không phân biệt được, cho một đứa bé uống sữa hai lần thì phải làm sao đây?
Sau khi xem đứa nhỏ xong, Thẩm Chanh và Diệp Tử quay về phòng bệnh.
Đỡ Thẩm Chanh nằm lên giường, Diệp Tử rót ly nước đưa tới cho cô.
Thẩm Chanh nhận lấy thử độ ấm của nước một chút, cảm thấy không bị phỏng, mới uống một hớp nhỏ.
Diệp Tử ở trong phòng với cô hơn một tiếng, đến khi nhận được điện thoại của Tần Cận mới rời đi.
Diệp Tử vừa đi chưa tới vài phút, Thi Vực liền trở lại, trên người loáng thoáng tản ra một cổ hương vị mùi thuốc lá.
"Hút bao nhiêu?"
Thẩm Chanh liếc xéo anh, giọng điệu lạnh nhạt.
"Một điếu."
Từ trước đến nay Thi Vực đều rất tiết chế, anh sẽ đụng vào thuốc và rượu, nhưng tuyệt đối sẽ không say mê.
Anh nói xong, trực tiếp cởi bỏ áo sơ mi đen, để trần nửa người trên vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên ào ào, anh rất nhanh sẽ tắm rửa đi ra, lau khô tóc liền trực tiếp nằm chết dí bên cạnh Thẩm Chanh.
Không nói một lời, trực tiếp ấn Thẩm Chanh vào trong ngực của anh, giọng nói dồi dào từ tính truyền ra: "Còn ngửi thấy mùi thuốc lá hay không."