Thế nhưng Thẩm Chanh giữ im lặng không lên tiếng, còn dùng ánh mắt 'Mời ngài tiếp tục' nhìn bà ta.
Làm quản lý bộ phận nhân sự, quản lý Triệu không nói có mắt nhìn người, nhưng một phần nhỏ nhân viên nhậm chức ở công ty đều trải qua tay của bà ta, có ngưu quỷ xà thần nào chưa thấy qua, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nhân viên thanh cao, không để người vào mắt như vậ.
Cầm lấy chổi lông gà để ở một bên, liền gõ ở trên bàn làm việc, “Thu chân về, không có quy củ thì không có tư cách nói gì hết!”
Thẩm Chanh không nhúc nhích, chỉ là quan sát trên dưới quản lý Triệu một chút, nhếch môi cười quyến rũ, “Quản lý, có phải bà hâm mộ chân dài của tôi không.”
Quản lý Triệu suýt chút nữa thổ huyết, bà ta đẩy đẩy khung mắt kính, tức giận đến giọng nói phát run, “Cô.... cô cô cô quả thật vô pháp vô thiên!”
Dù nói là Thẩm Chanh muốn lật trời, cũng không thấy cô tức giận, nụ cười nơi khóe môi càng sáng lạn, “Nói đi, có phải là hâm mộ chân dài của tôi không.”
Quản lý Triệu, hơn ba mươi, chưa lập gia đình, một không có thân hình quá đẹp, hai không có gương mặt tốt, lại còn rất cường thế, cho nên vẫn luôn cô đơn.
Bà ta động một chút lại dạy dỗ người, theo mọi người đó là thời kỳ trước mãn kinh, nói thẳng thắn một chút, chính là khô héo vì không có đàn ông làm dịu.
Cho nên mọi người đặt cho bà ta một biệt danh là lão vu bà, hơn nữa đồng nghiệp trong bộ phận thỉnh thoảng lại còn gọi bà ta là lão xử nữ.
Về phần chân dài, bà ta khẳng định không có, ngay cả có, cũng chỉ có chân nhỏ bé.
Thẩm Chanh cố ý nói chân dài ở trước mặt bà ta, khiến bà ta tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt một trận, đâu còn nhớ được lời giáo huấn nào, cầm chổi lông gà trong tay chợt vỗ lên bàn: “Ra, ngoài!”
Thẩm Chanh chờ đúng là những lời này, ngay lập tức đứng dậy, đầy thâm ý liếc nhìn bà ta, rồi xoay người đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa phòng làm việc, Thẩm Chanh dừng lại, quay đầu lại, đặc biệt nghiêm chỉnh hỏi một câu: “Quản lý, thật ra rốt cuộc bà có ao ước hâm mộ chân dài của tôi không?”
Quản lý Triệu vừa mới hòa hoãn một chút, vốn định uống miệng trà hoa cúc để hạ hoả, vừa nghe lời này, lửa vẫn chưa hạ liền trực tiếp phun trào, phun nước ra cả bàn.
Nhìn thấy tất cả tư liệu và văn kiện trên bàn làm việc đều là nước, bà ta đến tâm tư tức giận cũng không có, sợ hãi vội rút khăn giấy ra lau.
Nhưng bởi vì mặt trên tài liệu là nước trà, bà ta lau thế nào cũng không lau không hết vết bẩn lưu lại ở phía trên.
”Quản lý, từ từ lau, không cần gấp gáp.”
Thẩm Chanh nói xong, cười ha ha, dùng tay đè xuống tay nắm cửa, mở cửa.
Vừa mở cửa, mấy đồng nghiệp vụng trộm áp sát vào cửa nghe lén trực tiếp ngã vào phòng làm việc.
”Tôi.... Tôi đi ngang qua.”
”Aizz, các người sao lại đẩy tôi đi vào rồi...”
”Quản lý, không phải buổi sáng bà bảo tôi tới cầm phần văn kiện đi xử lý ư, tôi đây vừa hết bận nên đến lấy thôi.”
”Quản lý, tôi đi rót ly cà phê cho bà....”
Cửa phòng làm việc đóng lại một lần nữa, các đồng nghiệp mới thở dài một hơi, nhìn Thẩm Chanh, tất cả đều sùng bái giơ ngón tay cái lên.
Thẩm Chanh vừa trở lại vị trí làm việc, Diệp Tử liền bu lại, nhỏ giọng hô: “Mỹ nhân mỹ nhân.”
Thẩm Chanh nhìn cô bé, mặt mày cong cong, “Sao?”
Diệp Tử cười tủm tỉm nói: “Hôm qua lúc trời tối, em ở trên tạp chí thấy chị và anh Thi Vực, oa oa, các người thật sự rất xứng lứa vừa đôi!”
Thẩm Chanh híp híp mắt, ý cười bên môi càng sâu, “Ừ, xứng lứa vừa đôi ở chỗ nào?”
Diệp Tử ngoan ngoãn trả lời, “Khí chất!”
Thẩm Chanh cười khẽ, “Vậy em nói, chị và anh ta, khí chất ai tốt hơn.”
Diệp Tử không kịp suy nghĩ đã nói: “Chị!”
”Rất có mắt nhìn.”