Rạp chiếu phim.
Hai cô gái ngồi ở hàng phía trước ăn Popcorn, thèm thuồng với trai đẹp trong phim, bị một nụ hôn nồng cháy sầu triền miên trêu chọc đến tâm viên ý mã, phát ra cảm thán.
Người đàn ông ngồi ở hàng sau, vẻ mặt nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh bạc, anh ung dung thản nhiên nhìn chằm chằm hình ảnh trong phim, tuy rằng anh không nói gì thêm với phản ứng của hai cô gái đó, nhưng lông mày khẽ nhíu vẫn đã tiết lộ ra anh không vui.
"Cửu Y, cậu nói cho tớ biết có nhìn trúng người nào trong đó không, nếu coi trọng, tớ giới thiệu cho cậu quen biết." Thích Cảnh Nhân vừa ăn Popcorn, vừa nói, không để ý chút nào đến người đàn ông phía sau đã đen mặt bởi vì những lời này của cô.
"Đây chính là ngôi sao lớn đó, vẫn là không cần đâu." Tô Cửu Y nói.
"Vẫn là không cần đâu?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Thi Ngạo Tước, anh cố ý nhấn hai chữ "Vẫn là" vô cùng nặng.
Tô Cửu Y hoảng sợ một chút, sau đó quay đầu lại nhìn anh, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, lúc này cô mới sực tỉnh nhận ra vừa rồi mình nói sai, vội giải thích: "Cái kia, ý của em là nói, ngôi sao lớn đều là rất khó tiếp cận, em không suy tính, không suy tính."
Lần đầu tiên Tô Cửu Y chột dạ như vậy ở trước mặt anh, cũng không biết tại sao, trước kia cô và Thích Cảnh Nhân cũng là nói chuyện phiếm như thế này, hơn nữa có đôi khi còn có thể trò chuyện một chút chủ đề càng táo bạo hơn, khi đó cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, trước khi cô nói bất luận điều gì đều phải phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ, bởi vì người đàn ông cô thích là một người đàn ông rất bá đạo, giống như loại đề tài "Nhìn trúng người đàn ông nào" linh tinh vừa rồi, tốt nhất đừng nên nói ở trước mặt anh.
Thích Cảnh Nhân quay đầu nhìn Thi Ngạo Tước, nói: "Làm ông chủ, anh có quyền lợi nói ra bất kỳ yêu cầu gì vào lúc nhân viên làm việc, dù nhằm vào cô ấy bắt bẻ cô ấy cũng không có gì đáng trách. Nhưng anh không có quyền lợi can thiệp cuộc sống của cô ấy, kể cả tình cảm, OK?"
Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhàn nhã mở miệng: "Ký khế ước bán thân, bất kỳ thời gian nào của cô ấy cũng đều là của tôi."
Thích Cảnh Nhân không sao cả nhún vai, ngày xưa mỗi lần tranh luận với anh, anh đều sẽ dùng cách đơn giản nhất trực tiếp chiến thắng cô, biết nói không lại anh, cô đành phải thôi, nói một câu: "Tham muốn chiếm hữu cực kỳ lớn."
"Quản tốt chính mình." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt nói một câu.
Vì giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng, Tô Cửu Y xoay người cầm Popcorn trên tay đưa tới trước mặt anh, cười hỏi anh, "Tước thiếu, anh ăn không?"
"Không ăn." Anh từ chối.
Nhìn thấy bộ dạng lạnh băng băng của anh, trong nháy mắt Tô Cửu Y mơ mộng một chút hình ảnh anh ăn Popcorn, giống như.... rất đẹp.
"Ăn rất ngon." Cô tính thuyết phục anh.
"Lấy đi." Giọng nói của anh có phần hơi trầm, giống như lũ sẽ sắp bộc phát bất ngờ, cực kỳ nguy hiểm.
"Tước thiếu...." Tô Cửu Y nghiêng đầu nhìn anh, bĩu môi: "Anh không thể nếm thử xem sao?"
Đối với cử động giữa hai người, Thích Cảnh Nhân tỏ vẻ không nghe, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hai người, lười nhác dựa vào ở trên ghế ngồi, nhếch chân lên bắt chéo, vừa uống đồ uống vừa xem phim.
Tô Cửu Y vẫn chưa có từ bỏ, vẻ mặt mong đợi nhìn Thi Ngạo Tước, đang đợi anh đáp lại.
Đại khái là không muốn làm cô mất hứng, Thi Ngạo Tước đột nhiên đưa tay tới, cầm một khối Popcorn từ trong hộp trên tay Tô Cửu Y bỏ vào trong miệng, tùy ý nhai hai cái, liền nuốt xuống.
Tô Cửu Y cười vui vẻ, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, anh liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Popcorn ngậm chì, chì tổn thương thần kinh, tổn thương tế bào não, ăn ít một chút."