”Không có, chỉ cảm thấy có chút mệt, ngủ không tỉnh.” Thẩm Chanh đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.
”Đừng cử động, nằm đi.” Giọng điệu Thi Vực vẫn bá đạo, anh cúi người xuống, dùng cái trán đụng vào trán của cô.
Thẩm Chanh lập tức cảm giác được, trên trán truyền đến nhiệt độ chỉ thuộc về anh.
Dường như có chút buồn cười, có anh ở đây, lại có thể yên tâm như vậy.
”Đi nghỉ ngơi.” Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh.
”Không đi.” Thi Vực ôm chầm cô, đầu tựa vào trong cổ cô, tham lam ngửi mùi của cô, “Muốn ôm em một cái.”
”Tối hôm qua bề bộn nhiều việc?” Thẩm Chanh im lặng bất động, để mặc anh ôm.
”Không bận.”
”Vậy sao anh hơi dính đến sofa liền muốn ngủ.”
”Anh là dính vào em mới muốn ngủ.” Thi Vực nhắm mắt lại ôm cô vào trong ngực, đến tay cũng không nỡ buông lỏng.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động của anh vang lên.
Thẩm Chanh nhắc nhở anh: “Điện thoại.”
Bàn tay to ôm cô khẽ kéo căng thẳng vài phần sức lực, mặt dán sát ở trên cổ cô, không có ý định muốn nghe điện thoại.
Đối phương dường như có chuyện quan trọng, gọi một cuộc tiếp một cuộc, không chịu ngừng.
Trên mặt cực kỳ tuấn mỹ nhuộm lên chút không kiên nhẫn, Thi Vực đến mắt cũng không có mở một chút, liền lấy điện thoại qua.
Ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua trên màn hình, tiếp nghe điện thoại.
Đưa điện thoại di động đến bên tai, môi mỏng nhẹ động: “Nói.”
Không biết người ở đầu kia điện thoại nói gì, lông mày vốn hơi nhíu lập tức nhăn càng chặt hơn, nhưng chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.
Không đợi đối phương đáp lại, anh liền cúp điện thoại.
Thả điện thoại di động về lại trong túi quần, lại ôm Thẩm Chanh một lát, mới nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cô: “Anh về công ty một chuyến.”
Nói xong đứng dậy, hai tay mở rộng ở bên người cô, dùng chóp mũi vuốt ve ở trên môi của cô, “Nhớ ăn cơm.”
Thẩm Chanh gật đầu.
Nhìn anh xoay người rời đi, càng đi càng xa, trái tim trống rỗng một nửa.
Mất mát.
Bị anh cưng chiều quá sâu, thói quen này quá cấp thiết, cho nên mới sẽ cảm giác rõ ràng như vậy.
Nâng khóe môi lên, cô cười cười.
Xuống ghế sô pha, đi ra vườn hoa phía sau lầu chính dạo chơi.
Sau khi người giúp việc chuẩn bị tốt bữa ăn sáng, cố ý đưa đến trong lương đình nhỏ bên vườn hoa.
Kể từ sau khi mang thai, khẩu vị của Thẩm Chanh vẫn luôn không tốt.
Tuy rằng đã không còn nôn nghén, nhưng có nhiều thứ cô vẫn nuốt không trôi.
Một khi ép buộc mình ăn, sẽ buồn nôn.
Chính cô cũng nhìn ra, đây là yếu ớt!
Chẳng qua chỉ là mang thai mà thôi, thân thể lại một ngày kém hơn một ngày.
Trước kia, cô luôn biết rõ thân thể của mình không tốt, nhưng chưa bao giờ để ý qua.
Phát sốt, té xỉu, những chuyện này thường xảy ra, nhưng cô không thèm để ý, cũng không nói với bất kỳ ai.
Thẳng đến hiện tại có đứa nhỏ, cô mới ý thức được ban đầu mình ngu ngốc cỡ nào!
Nếu như sớm điều chỉnh tốt tình huống thân thể của mình một chút, sẽ không trở thành bộ dạng như bây giờ.
Cố nén cuồn cuộn trong dạ dày, ép buộc mình uống xong một ly sữa tươi.
Nhưng vừa mới đặt cái ly xuống, không nhịn được, che miệng xông ào vào toilet.
Người giúp việc vội vàng đuổi vào theo, nhìn thấy Thẩm Chanh vịn bồn rửa tay nôn đến không còn hình dáng, lập tức tiến lên khẽ vỗ phía sau lưng cô, “Thiếu phu nhân, cô không sao chứ....”
Vốn nghĩ dùng cách này khiến cô thoải mái hơn một chút, nhưng thật không ngờ, lại càng nôn dữ dội hơn.
”Nôn....”
Rõ ràng đã nôn không ra gì, nhưng vẫn còn đang không ngừng nôn khan.
Một khuôn mặt vốn trắng nõn, đã toát ra một chút chút mồ hôi rịn, tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, giống như tờ giấy.