Diệp Cẩn dừng lại ở phòng sách hơn hai mươi phút, trong lúc đó nói rất nhiều lời a dua nịnh hót, nhưng ông cụ vẫn luôn biểu hiện rất lãnh đạm, cuối cùng dùng một câu "Được rồi, cô đi xuống đi" đuổi Diệp Cẩn đi.
Tặng bốn mươi vạn đại lễ, lại không được nhìn một lần, Diệp Cẩn không có cam lòng, lúc mở cửa đi ra khỏi phòng sách, cô ta nhỏ giọng mắng câu: "Lão bất tử!"
Cô ta chỉ lo tức giận, hoàn toàn không để ý đến, ở một ngã rẽ ẩn giấu hai bóng dáng, đến khi cô ta đi xuống cầu thang, hai đạo bóng dáng này mới đi ra từ góc tối.
"Anh, anh có nghe được vừa rồi cô ta nói gì không?"
Một tay Thi Khả Nhi khoanh tay, một tay nâng cằm lên, như là đang suy tư điều gì.
"Có mấy lời, phải làm bộ không nghe được."
Thi Mị chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, liền trực tiếp đi qua từ bên cạnh cô, một tay anh cắm ở trong túi quần tây, hóng hách mà đẹp trai.
Thi Khả Nhi cảm thấy anh có chút nhàm chán, cũng không có ý định lại nói thêm cái gì với anh, đuổi theo bước chân của anh, đi vào phòng sách.
Lúc hai người vào phòng sách, ông cụ đang đứng cạnh cửa sổ, ông đứng chắp tay, thân hình trải qua năm tháng ăn mòn, vẫn thẳng tắp như cũ.
"Lão già...."
Thi Khả Nhi đi đến bên cạnh ông, thân mật khoác tay của ông, cười nói: "Chúc mừng ông lại già thêm một tuổi."
Dường như đã quen với nhiệt tình của Thi Khả Nhi, ông cụ đưa tay điểm trên trán cô một chút, "Cháu - quỷ linh tinh này, về thành Đô lâu như vậy cũng không không biết đến thăm ta."
"Ai nói cháu không có tới thăm ông, mấy ngày hôm trước cháu đã tới đây, chỉ có điều khi cháu tới ông đang ngủ trưa, cho nên mới không quấy rầy ông."
"Thật sao?" Ông cụ cười.
"Ông xem bộ dáng này của cháu giống như đang nói dối ư?"
"Giống."
"Có ông nội nào như ông sao?"
Ông cụ vẫn cười như cũ: "Ta có chỗ nào không giống ông nội?"
Thi Khả Nhi châm chọc: "Ông nội như ông quá hãm hại cháu gái rồi."
"Ha ha." Ông cụ phát ra một trận tiếng cười sảng lãng.
Thấy ông cười đến vui vẻ như vậy, Thi Khả Nhi ngược lại có chút khẩn trương nhíu mày: "Đừng cười lớn tiếng như vậy, ông có bệnh cao huyết áp, bác sĩ nói tâm tình của ông phải đảm bảo bình thản, không thể vui vẻ giận dữ, có biết không."
Ông cụ vỗ vỗ tay của cô, "Yên tâm, ông không sao."
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, lại nghĩ đến cái gì, liền hỏi: "Mấy ngày hôm trước lúc cháu tới thăm ông, cố ý mang theo bánh bao hấp tới cho ông. Ông sẽ không nói cho cháu biết, ông không ăn những bánh bao đó chứ?"
"Có chuyện như vậy ư?" Ông cụ hơi nhăn lông mày có chút hoa răm lại, hiển nhiên là không biết rõ chuyện này.
Nhìn thấy phản ứng của anh, Thi Khả Nhi đoán cũng đoán được, ông hoàn toàn không biết chuyện bánh bao, chứ đừng nói chi là ăn bánh bao.
Thi Khả Nhi nghĩ đến lúc ấy giao bánh bao lên tay quản gia, quản gia giống như lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, tuy rằng biểu hiện không phải quá rõ ràng, nhưng từ trước đến nay khả năng quan sát của cô vẫn luôn rất mạnh, nên chú ý tới...
"Cháu biết rồi." Thi Khả Nhi nói: "Những bánh bao kia, nhất định là bị quản gia cầm lấy đi cho chó ngao Tây Tạng rồi."
Quản gia Trương Bá, lúc còn trẻ liền làm quản gia ở nhà họ Thi, vẫn luôn ở bên cạnh ông cụ, chuẩn bị một chút chuyện tình rườm rà thay ông, hôm nay cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi.
Từ trước đến nay ông ấy luôn nghiêm cẩn, phàm là thứ gì muốn vào miệng ông cụ, tất cả đều phải trải qua sự kiểm soát của ông. Lo lắng đến thân thể ông cụ, quản gia hẳn là sẽ không để ông cụ ăn loại bánh bao hấp nhiều thịt nhiều dầu thực vật này.
Ông cụ lại cười: "Trương Bá của cháu chính là như vậy, quá độc đoán, chỉ là ông ấy cũng là suy nghĩ vì thân thể của ta. Không sao, lần sau cháu mang bánh bao tới đây cho ông lần nữa, ông nội sẽ lén ăn."