Phượng Cửu Mị chỉ cười không nói, xoay người rời đi.
Từ lúc sáng lập Mị Cửu Môn đến nay, vẫn không có một ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.
Người phụ nữ này, rất đặc biệt!
Đi trở về chỗ chủ vị, thông qua mật đạo u ám bên cạnh, hòa làm một thể với hoàn cảnh u ám này, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
Nhìn hướng hắn ta bỏ đi, Thẩm Chanh không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Đúng lúc đó, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Nghe tiếng động, Thẩm Chanh lập tức cảnh giác lên, nhìn lại nơi phát ra âm thanh, là mấy người phụ nữ mặc một thân áo quần da màu đen.
Ánh mắt bọn họ lạnh lùng, mặt không cps cảm xúc gì, toàn thân không chỗ nào không tản ra sát ý mạnh mẽ.
Người phụ nữ cầm đầu đi đến chỗ cửa sắt ám lao, vung tay lên, lập tức có người cầm chìa khóa tiến lên phía trước mở cửa.
Sau khi mở cửa, người nọ nhanh chóng lui đến bên cạnh, để người phụ nữ cầm đầu dẫn đầu tiến vào ám lao.
Sau đó, mấy người còn lại lần lượt tiến vào theo thứ tự.
Sau khi đi vào ám lao, mấy người chia ra đứng, duy trì vị trí nhất định, phòng ngừa sự cố đột ngột.
Bình thường những thứ sát thủ chuyên nghiệp giống như vậy, vào lúc thi hành nhiệm vụ đều đặc biệt tính toán cẩn thận, tận lực tránh khỏi tất cả ngoài ý muốn.
Vừa thấy trận chiến của bọn họ, Thẩm Chanh liền ý thức được gì đó.
”Môn chủ có lệnh, để cho chúng ta dẫn cô đi Mị Cửu Môn.”
Quả nhiên, mục đích những người này tới đây giống như cô nghĩ.
”Cô tốt nhất đừng nên có ý niệm chạy trốn trong đầu, bởi vì nơi này là lao tù của Mị Cửu Môn, cơ quan nặng nề. Sơ sẩy một chút sẽ tan xương nát thịt, hài cốt không còn.”
Thẩm Chanh tin tưởng lời nói của đối phương, bởi vì hoàn cảnh nơi này thật sự rất ác liệt.
Chỉ một vực sâu vạn trượng cũng đã đủ để lòng người lạnh ngắt.
Cô không phải kẻ điên, cho nên sẽ không lấy mạng làm trò đùa.
Dù cô không sợ chết hơn nữa, cũng nên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng.
”Dẫn đường.”
Cô nhìn mấy người phụ nữ trước mặt, cô vẫn duy trì tỉnh táo và hờ hững lúc ban đầu.
Đi ra từ ám lao, đi vô số ngã rẽ, trong lúc đó cũng đi qua vô số lao tù.
Mà ở trong những lao tù kia, nhốt không ít người.
Lúc rời đi, Thẩm Chanh không nói lời nào, yên lặng ghi nhớ vị trí cơ quan.
Không biết đi bao lâu, cô liền bị người che mắt lại.
Sau khi đi thêm mười phút, bị người đẩy vào trong một chiếc xe, người lái xe như là đang cố ý đi đường vòng, không ngừng dừng xe, quay đầu, quẹo vào.
”Nôn....”
Thẩm Chanh vốn nôn nghén rất nghiêm trọng, cộng thêm đi đường xe trong thời gian dài, trong dạ dày dâng lên một trận bốc lên.
Không biết là bởi vì cô, hay là nguyên nhân khác, tốc độ xe đột nhiên giảm bớt, sau đó ngừng lại.
Người phụ nữ đồ đen bên cạnh đưa bình nước cho cô: “Cầm lấy đi!”
Giọng nói lạnh như băng giống như không có nhiệt độ, quả thật rất phù hợp với tính chất đặc biệt của sát thủ.
Bởi vì bị bịt mắt, Thẩm Chanh chỉ có thể lục lọi nhận lấy nước, vặn mở nắp bình, ực một hớp nước vào trong miệng.
Thấy cô thành thật như vậy, người phụ nữ mặc đồ đen liền buông lỏng cảnh giác.
Lúc đang muốn dời tầm mắt từ trên người Thẩm Chanh, phụt một tiếng....
Cô ta bị phun đến mặt đầy nước!
Nước theo trán, gò má, cái cằm của cô ta, chậm rãi chảy xuống, nhếch nhác đến không còn bộ dáng.
Trong không gian nhỏ hẹp lập tức nổi sát ý lên bốn phía!
Thế nhưng đầu sỏ gây nên lại ngậm một ngụm nước trong miệng, sau đó....”Nôn!”
Không biết là thật chán ghét hay là giả vờ chán ghét, tóm lại một ngụm nước này lại nôn đến trên thân người phụ nữ mặc đồ đen.
”Muốn chết!”
Trong con ngươi của người phụ nữ đồ đen một mảnh đỏ thắm, ánh mắt sắc bén, đưa tay liền bóp trên cổ Thẩm Chanh.
Nhưng đúng lúc đó, còi báo động trong xe đột nhiên phát ra một trận chói tai.