Editor: May
Cô đột nhiên nhớ tới những nghị luận nghe được trong phòng rửa tay hôm nay.
Một cô gái pha chế rượu ở hộp đêm, đối mặt quỷ rượu say mèm mặt không đổi sắc đùa giỡn ngược lại, quả nhiên không có đơn giản như vẻ bề ngoài.
Vị hôn thê của Thi Ngạo Tước. Cái danh hiệu này đối với Tô Cửu Y mà nói, cảm giác vừa nghĩ đến trong lòng liền buồn phiền hoảng hốt, nhưng lại không nói ra được nguyên do.
Mím mím môi, cuối cùng cô vẫn tiếp nghe điện thoại: "Cảnh Nhân."
"Cửu Y, sao hôm nay trở về sớm như vậy?" Bên kia ống nghe rất yên tĩnh, cô ấy hẳn là cũng không có ở hộp đêm.
"Không quá thích trường hợp như vậy, cho nên liền trở về." Tô Cửu Y hồi đáp.
"À." Giọng điệu Thích Cảnh Nhân nâng lên, "Là Tước thiếu đau lòng cậu đi."
Tô Cửu Y nắm điện thoại, lựa chọn im lặng.
"Bị tớ nói trúng rồi đúng không, không nhìn ra cá tính Thi Ngạo Tước lạnh khốc như vậy cũng rất sẽ săn sóc người."
"Cảnh Nhân." Tô Cửu Y chặt đứt lời của cô ấy, hai ba bước chạy đến đầu bậc thang, thuận tiện dựa đến trên lan can cầu thang, "Cậu là vị hôn thê của Tước thiếu."
Thích Cảnh Nhân dừng hai giây, cười: "Ừ.... Bị cậu biết rồi?"
Thật ra làm bạn bè, Thích Cảnh Nhân có thể giúp cô nhiều như vậy, Tô Cửu Y cảm thấy rất cảm kích, về phần chuyện giấu diếm thân thế này, cũng không có gì có thể oán giận Thích Cảnh Nhân, tựa như lúc ấy Tống Trí Kha châm chọc cô ấy cũng giống vậy, ai không có bí mật.
Huống chi cô cũng không có tiết lộ thân phận của mình với Thích Cảnh Nhân, như vậy cẩn thận tính toán, các cô xem như huề nhau rồi.
Hơn nữa bản thân chuyện này không có đúng hay sai, cô xuất hiện sau, đâm vào chính giữa, sao có thể sinh ra hiểu lầm như vậy với Cảnh Nhân?
Tô Cửu Y ơi Tô Cửu Y, mày quá phận rồi!
Cô nghĩ như vậy, vì vậy tính toán xin lỗi với Thích Cảnh Nhân, nhưng lúc lời của cô còn chưa nói ra miệng, đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói của Thích Cảnh Nhân.
"Xin lỗi Cửu Y."
Qua thật lâu cũng không đợi được không hồi đáp, Thích Cảnh Nhân đầu kia cho rằng cô đang tức giận, liền vội giải thích nói, "Trước đó không có nói cho cậu là sợ trong lòng cậu sẽ có khúc mắc, ba mẹ tới đều ở nước ngoài, mấy năm nay tớ và anh trai ở nơi này, tớ và Thi Ngạo Tước gần như cũng không nói chuyện với nhau, cho nên giữa tớ và anh ta cũng không có gì, chỉ có thể nói là bạn bè đơn thuần, hơn nữa theo như tình huống hiện tại để xem, chỉ sợ là sắp xóa bỏ hôn ước rồi."
"Tớ không có trách cậu, Cảnh Nhân, tính ra tớ cũng che giấu cậu. Nên là tớ nói xin lỗi." Tô Cửu Y hít vào một hơi thật sâu, "Cậu nói tình huống này là chỉ cái gì, tại sao phải xóa bỏ?"
Hôn ước gia tộc định ra có thể xóa bỏ dễ dàng sao?
Lúc ở nhà họ Tô, Tô Cửu Y thường hay nghe được Triệu Thư Nhã lải nhải với Tô Man Ngưng, không có danh môn vọng tộc nào có thể thoát khỏi hôn ước đã định ra, cũng giống như danh dự trong thương trường.
"Bởi vì tớ cảm giác anh ta thích cậu nha."
Lời nói của Thích Cảnh Nhân giống như giọt nước nhẹ nhàng nhỏ ở trong lòng Tô Cửu Y, nổi lên từng đợt gợn sóng.
Trước mắt cô dường như xuất hiện gương mặt Thi Ngạo Tước, anh mắng chửi, anh giận dữ, còn có anh cười và anh ôn nhu, nét mặt bất đắc dĩ lúc đối mặt với sự mơ hồ của cô, nhếch môi cười xấu xa lúc đang đùa giỡn cô....
Từng màn đều giống như bộ phim quay chậm, không ngừng hồi tưởng lại ở trước mặt cô.
Thi Ngạo Tước thích cô?
Điều này sao có thể.
"Cảnh Nhân, cậu nói lung tung!?" Tô Cửu Y đỏ mặt, giọng điệu bức thiết giống như là muốn vứt bỏ bùn đất trên người.
Tâm tình Thích Cảnh Nhân rất tốt, không quên trêu chọc cô nói: "Tớ nói thật, Tần Thiếu Bạch nói, anh ta chưa bao giờ mang phụ nữ tham gia buổi tiệc, chứ đừng nói chi là loại trường hợp tương đối trang trọng như hôm nay, thọ yến không cần mang bạn nhảy."