Thẩm Minh lái xe, gần như một đường xông đèn đỏ về đến nhà.
Trong phòng khách nhà họ Thẩm, Thẩm Họa ngồi trên ghế sofa khóc sướt mướt, mẹ Tạ Khai Lâm đang đang an ủi cô ta, cha Thẩm Uyên vỗ bàn, Lôi Đình giận dữ!
"Khá khen cho Thẩm Chanh! Vốn ta còn có tính lưu cho cô ta một mạng, không ngờ tự cô ta đi tìm cái chết!"
Trong đôi mắt dãi dầu sương gió, tràn đầy sát khí.
Thẩm Minh ngồi ở bên cạnh, không nói lời nào, như là đang trầm tư gì đó.
"Người phụ nữ kia cũng không cầm cái gương theo soi xem mình là mặt hàng gì? Một đứa con gái do người làm sinh thì thôi đi, lấy cái gì so với Tiểu Họa của chúng ta?"
Tạ Khai Lâm nổi giận, ở trong mắt bà ta, con gái của bà ta chính là bảo vật, bà ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay để cưng chiều, đâu chịu để cho cô chịu khuất nhục như vậy.
"Cha, mẹ, các người trước hãy nghe con nói." Thẩm Minh ngẩng đầu, ý bảo người giúp việc trong phòng khách lui ra, mới mở miệng nói: "Chuyện hôm nay, sợ rằng không có đơn giản như các người tưởng tượng đâu. Lần này Thẩm Chanh trở về, không chỉ là vì gặp Thẩm Mộc, cô ta có thể sẽ về nhà họ Thẩm, trả thù."
"Con trai, hiện tại nhà họ Thẩm chúng ta có uy tín danh dự, không sợ một Thẩm Chanh Tử cô ta, dù trả thù, cũng phải có bản lãnh kia mới được! Có một câu tục ngữ, bao nhiêu chân mang bấy nhiêu hài, ta cũng không tin dựa vào sức một mình cô ta còn có thể có ngày trở mình!"
Đừng nói là hiện tại, dù qua mười năm hai mươi năm, cũng chưa chắc cô ta có thể uy hiếp được địa vị nhà họ Thẩm ở thành Giang.
"Mẹ, hiện tại Thẩm Chanh Tử rất lợi hại... Mẹ không biết đâu...." Thẩm Họa dùng túi chườm nước đá che mặt sưng đỏ lại, nước mắt còn đảo quanh ở trong hốc mắt.
"Tiểu Họa, con là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, những người đó nhìn mặt mũi cha con cũng sẽ nhường con ba phần, sợ cô ta làm gì? Cô ta là một người thô kệch, ngoại trừ biết dừng công phu miệng lưỡi, biết động thủ đánh người, còn có điểm nào lợi hại?"
"Cô ta có chỗ dựa lợi hại." Những lời này, là nói ra từ trong miệng của Thẩm Minh.
Thẩm Uyên rất ít nhìn thấy con trai mninhf nghiêm túc như vậy, ngay lập tức im ắng như tờ lập tức hỏi, "Chỗ dựa nào?"
Thẩm Minh thở dài một hơi, mang theo vài phần nặng nề mở miệng, "Cha, cha hẳn là biết dinh thự nhà họ Thi."
Thẩm Uyên gật đầu, "Ta có biết, nghe nói lai lịch chủ nhân dinh thự nhà họ Thi không nhỏ."
Thẩm Minh im lặng một lát, mới mở miệng nói: "Chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, tên là Thi Vực. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã nắm giữ trên trăm tòa nhà cấp cao, gia thế cao tới nghìn vạn. Cin đã điều tra qua tư liệu của anh ta, phát hiện anh ta cũng không chỉ là một thương nhân đơn giản bình thường. Anh ta liên quan đến tài chính, hắc đạo, thậm chí là súng ống đạn dược."
Nói xong, ánh mắt của anh ta ảm đạm xuống, "Đã không thể dùng lai lịch không nhỏ để hình dung anh ta, bởi vì cả thành Giang không có người nào dám đối phó với anh ta."
Nghe được anh ta nói như vậy, vẻ mặt Thẩm Uyên mơ hồ đã có biến hóa, không tin chắc hỏi, "Ý của con là, chỗ dựa của Thẩm Chanh là anh ta?"
Thẩm Minh gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Thẩm Uyên không nói thêm gì nữa, ông ta ngồi xuống ghế chủ vị, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Giờ Tạ Khai Lâm mới ý thức được sự tình cũng không phải đơn giản như bà ta nghĩ, người bọn họ nói, bà không chỉ một lần nghe được người ta nhắc qua, nghe nói, đây là một nhân vật lớn không đắc tội nổi, cũng không đắc tội được!
Dinh thự nhà họ Thi, khu nhà cao cấp xa hoa lộng lẫy giống như đế vương kia, càng là một địa phương khiến người ta mong muốn mà không thể đụng vào.
Thẩm Họa khóc đến càng dữ dội hơn, nhưng bà ta lại không thể mở miệng an ủi gì nữa, chỉ có thể khẽ khàng dụ dỗ.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh cực kỳ an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Uyên mới đứng dậy, lạnh lùng căn dặn: "Các người trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, có chuyện gì, chờ chú hai của con về rồi hẵng nói!"
Nói hết lời, ông ta liền nắm áo khoác mặc lên, bước nhanh đi ra ngoài.