”Đây là tổ yến thượng đẳng, mẹ cố ý nhờ bạn mang về từ nước ngoài, rất tốt cho người đang mang thai.”
”Đây là mứt táo mới, không chứa bất kỳ vật liệu gia tăng nào, mỗi ngày ăn hai ba viên, bổ khí bổ huyết.”
”Còn có cái này....”
”Mẹ chồng.”
Cuối cùng Thẩm Chanh cũng không nhịn được cắt đứt lời nói của Ôn Uyển,
Cô đi đến trước mặt Ôn Uyển, kéo tay của bà, khóe môi gợi lên nụ cười, mang theo ôn nhu hiếm thấy, “Chúng ta đi dạo một chút?”
”Con á.” Ôn Uyển cười một tiếng, nhẹ vỗ tay của cô, “Có phải chê mẹ quá dài dòng không?”
”Tuyệt đối không có.”
”Mẹ cảm thấy có.”
Thi Vực vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không nói được lời nào, đột nhiên khép tạp chí kinh tế tài chính lại, ngẩng đầu nói một câu như vậy.
“....”
Thẩm Chanh mặc kệ anh, đưa tay lôi kéo Ôn Uyển đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của hai người, Thi Vực nhẹ nhàng giơ khóe môi lên, yêu mị lại tà mỹ.
Nữ hầu bên cạnh nhìn thấy anh cười, khắc chế không được muốn nhìn anh thêm vài lần, nhưng lại không dám quá lộ liễu, cho nên đành phải yên lặng cúi đầu xuống....
Ôn Uyển mang theo Thẩm Chanh đi bờ biển, không khí nơi đó tươi mát.
Hai người ngồi trên bậc thang bên bờ biển, nhìn từng đôi tình nhân tay trong tay đi qua, vẫn luôn không nói với nhau câu nào.
Không biết qua bao lâu, là Thẩm Chanh mở miệng phá vỡ yên lặng trước: “Lúc ly hôn, đau lòng sao?”
Biết Ôn Uyển và Thi Diệu Quang ly hôn là vì một tiểu tam, trong lòng Thẩm Chanh cảm thấy có chút không đáng cho bà.
Nhưng đồng thời lại cảm thấy, không có gì là không bỏ xuống được.
Đàn ông như vậy, ly hôn muộn một phút chính là hành hạ chính mình.
Nghe thấy cô hỏi như vậy, Ôn Uyển thu hồi tầm mắt nhìn phía xa, quay đầu nhìn cô cười cười: “Lúc ấy, giống như là đánh thuốc mê, không biết đau.”
Thẩm Chanh gật gật đầu, có lẽ cảm thấy vấn đề này không nên hỏi, liền không nói gì nữa.
Ôn Uyển lại lên tiếng: “Không có phụ nữ nào có thể chăm sóc song song cả sự nghiệp và gia đình, mẹ là ví dụ tốt nhất, vì công việc mà mất đi một gia đình.”
Thẩm Chanh nhìn bà, nâng khóe môi, nói: “Phụ nữ nào thành công,à không có một đoạn hôn nhân thất bại? Đàn ông mà, động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, trái tim mất, cưỡng ép cũng vô ích. Sớm chút bứt ra, mới đúng là quyết định sáng suốt nhất.”
Ôn Uyển nghe những lời này của cô, lại nở nụ cười, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Cho nên, không có gì là không bỏ xuống được.”
Nói xong do dự một lát, lại nói: “Ít nhất mẹ còn có một đứa con trai sẽ giúp mẹ không chịu thương tổn nữa, và con - người mà con trai mẹ yêu nhất.”
”Đúng, mẹ còn có tụi con.”
Mà bọn họ, vĩnh viễn đều sẽ ở chỗ này.
Thẩm Chanh nhìn xa xa, qua thật lâu cũng không nói thêm lời nào.
Ôn Uyển cũng nhìn chằm chằm một chỗ, lâm vào trong trầm tư thật sâu.
Đêm, sâu.
Lúc Thẩm Chanh trở lại biệt thự đã vừa đúng chín giờ, sau khi Ôn Uyển đưa cô trở lại, cũng trở về nhà của mình.
Sau khi lên lầu, trong phòng ngủ không có một bóng người.
Lại nhìn phòng sách bên kia, đèn sáng rỡ.
Thẩm Chanh đi đến bên ngoài phòng sách, nhẹ nhàng đè tay nắm cửa xuống, mở cửa phòng.
Bên trong, Thi Vực đang đưa lưng về phía cửa, ngồi ở trên ghế xoay trước bàn làm việc.
Thẩm Chanh rón ra rón rén đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đi qua, vươn tay che mắt của anh, che kín môi của anh.
Thi Vực trấn định tự nhiên, khẽ cắn lòng bàn tay của cô, nhẹ nhàng chế trụ eo của cô một cái, để cô ngồi xuống trên đùi của anh.
Trong đôi mắt thâm sâu hàm chứa ý cười yêu thương cưng chìu, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực.