Chung quanh tòa thành cổ xưa là một mảnh vườn hoa rất lớn, bên trong gieo một chút hoa tươi không biết tên, đúng lúc đang mùa nở rộ, nhìn đến từ xa, thần bí mà xinh đẹp.
”Nơi này chính là chỗ ở của ông cụ?”
Nhìn tòa nhà phía trước, Thẩm Chanh nhíu mày thật sâu, rất khó tưởng tượng, một mình ông cụ ở trong một tòa thành lớn như vậy, là một loại cảm giác như thế nào.
Thi Vực ừ một tiếng, dẫn cô đi vào bên trong, có lẽ là nhận ra anh, bảo an canh giữ ở bên cạnh cửa sắt dày cộm nặng nề cũng không cần anh đưa ra thiệp mời, trực tiếp cho vào.
”Có sợ không?” Sau khi vào cửa, Thi Vực nghiêng mắt nhìn lại, con ngươi sâu thẳm mênh mông không thấy đáy giống như đầm sâu.
”Sợ cái gì?” Thẩm Chanh đối diện với tầm mắt của anh, nhếch môi,“Cũng đã kết hôn rồi, đứa nhỏ cũng sinh rồi, chẳng lẽ ông cụ không nhận thức một cháu dâu như em?”
”Không nhất định.” Anh nhếch môi mỏng, bộ dạng cười như không cười nghiền ngẫm đến cực điểm.
”Vậy chúng ta đánh cuộc một lần.” Thu hồi ý cười, Thẩm Chanh tận lực giả vờ ra một bộ dáng nghiêm túc.
”Đánh cuộc gì?” Thi Vực híp híp mắt.
”Đánh cuộc nếu như ông cụ không tiếp thụ nhận em..., về sau mặc kệ trong nhà hay là bên ngoài, em đều nghe theo anh.” Thẩm Chanh nói.
”Chuyện trên giường thì sao?” Chuyện khác có nghe hay không anh đều không quan tâm, anh chỉ muốn cô nghe anh ở trên giường....
”Bao gồm bên trong.”
”Được.” Thi Vực sảng khoái đáp ứng, sau đó đưa tay nắm vai của cô, hỏi ở bên tai cô: “Vậy nếu như tiếp nhận em thì sao?”
”Tiếp nhận em....” Thẩm Chanh nâng cằm lên suy nghĩ một lúc, nói:“Nếu ông cụ tiếp nhận em..., anh phải giúp em xem văn kiện ba tháng, sớm tối mỗi ngày đều đưa đón em cùng đi làm, không thể bắt buộc em bất cứ chuyện gì, nghe truyền liền đến, không cho phép có nửa câu oán hận.”
Nghe cô nói xong, Thi Vực giương môi cười: “Tại sao em thắng có thể yêu cầu anh nhiều như vậy, mà anh thắng lại chỉ có thể được một chuyện của em, chênh lệch lớn như vậy?”
”Bởi vì giữa bản thân đàn ông và phụ nữ đã tồn tại chênh lệch.”
”Bà xã, em đây là đang uyển chuyển nhắc nhở anh chưa thỏa mãn em ư?”
“....” Cái quỷ gì....
”Giữa đàn ông và phụ nữ quả thật tồn tại chênh lệch, nhưng chênh lệch này chỉ có anh và em mới cảm nhận được.” Thi Vực cười nhẹ ở bên tai cô: “Không biết còn kém mấy centimet mới có thể lắp đủ chênh lệch này, thỏa mãn em.”
“....” Qua khoảng mười giây đồng hồ, Thẩm Chanh mới hiểu thông suốt lời của anh, vì vậy đưa tay đẩy anh ra: “Đừng nói chuyện với em, anh - đồ lưu manh!”
”Đừng như vậy bà xã, hôm nay chúng ta phải nói chuyện thật tốt về bí mật không thể để nhiều người biết này.”
Thi Vực đưa tay kéo tay cô, Thẩm Chanh lại không chịu để anh chạm vào, nhích sang bên cạnh, tạo ra một đoạn khoảng cách với anh, sau đó ung dung tự nhiên đi về phía trước, chẳng thèm để ý đến anh.
*
Lo lắng Ôn Uyển sẽ lấy cớ không đi thọ yến ông cụ, lúc tối hôm qua Thi Khả Nhi cố ý đến chung cư, chen lấn chung một cái giường lớn với Ôn Uyển, phí thời gian một buổi tối thuyết phục bà.
Ban đầu Ôn Uyển cũng không tính đi, vốn định sai người đưa lễ vật cho ông cụ Thi thôi, vào lúc được Thi Khả Nhi khuyên bảo, bà liền thỏa hiệp.
Buổi sáng, Ôn Uyển lấy đã sớm chuẩn bị xong ra kiểm tra một phen, xác định hoàn hảo không tổn hao gì mới cẩn thận thả lại vào hộp, dùng dây đỏ buộc lại.
Thi Khả Nhi ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, vừa soi gương vẽ mày, vừa nói: “Thím, xài 380 vạn mua một bức tranh cổ, cháu vẫn cảm thấy lần này thím quá tốn kém rồi.”