Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phản ứng của Tần Cận cực kỳ tỉnh táo, anh chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, liền bước đi đến trước mặt cô.


Diệp Tử cúi đầu nhìn que thử thai trong tay, bộ dạng đó, như là còn chưa hết hy vọng.


Không phải trễ kinh nguyệt ư? Tại sao không có chứ?


Không phải thuốc tránh thai là viên vitamin ư, không phải áo mưa đều có lỗ thủng ư.... Sao có thể không có chứ?


Có đôi khi người chính là kỳ quái như thế, thứ bạn có trước khi chưa chuẩn bị tốt tâm lý, có lẽ bạn sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận được. Nhưng nếu trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng nó lại không đến, bạn liền có cảm giác mất mát.


Diệp Tử ôm tâm lý mang thai đi kiểm tra thử, cho nên lúc nhận được kết quả, cô lại không muốn tin tưởng.


Tần Cận như là có thể xem thấu tâm tư của cô, thấy cô có chút mất mát, anh vươn tay vuốt vuốt đầu của cô, “Không sao.”


Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, đau lòng nói: “Em không có mang thai, có phải anh liền không thích em nữa không?”


Tần Cận không nói gì, còn trực tiếp cúi người, một phát bồng cô lên.


”A!”


Diệp Tử không ngờ anh lại đột nhiên ôm cô, cả kinh hét lên một tiếng, ngay sau đó theo bản năng ôm cổ của anh, que thử thai trong tay cũng rơi xuống đất.


”Sao tanh lại không thích em.” Tần Cận bám vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Tiểu Diệp Tử, lần này không có mang thai, chúng ta còn có lần sau, lần sau nữa. Về sau, chúng ta không dùng biện pháp nữa.”


Giọng nói của anh giống như là mang theo một loại cảm giác hấp dẫn trí mạng, có thể nhiễu loạn lòng của người ta, đầu độc tâm trí của người ta.


Diệp Tử cắn môi, nhìn anh im lặng hồi lâu, mới nặng nề gật đầu.


Cô cứ bị Tần Cận ôm đến trên giường như vậy, vừa mới nằm xuống, thân thể Tần Cận liền bao phủ lên, đặt ở trên người của cô.


Không nói một lời, anh cúi đầu liền hôn môi của cô, bá đạo cạy hàm răng của cô, dùng đầu lưỡi đảo qua mỗi một tấc trong miệng cô.


”Ưm....”


Diệp Tử bị anh hôn đến sắp thở không nổi, không nhịn được phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.


Tần Cận nghe được âm thanh đó, giống như một loại hấp dẫn, lửa trong thân thể bị khơi gợi lên, muốn phá tan mạch máu.


Nụ hôn của anh một đường xuống phía dưới, từ trên môi, đến cằm, vành tai, cổ, xương đòn vai....


Trong lúc hôn môi cô, tay của anh phủ lên hông của cô, thăm dò vào trong quần áo của cô.


”Ưm....”


Diệp Tử cảm thấy rất nóng, da trên người giống như là đang bị lửa đốt, nóng hổi một mảnh.


Cô bắt đầu đáp lại Tần Cận, nhưng động tác của cô vẫn cứng ngắc như ngày trước, dù cho đã không phải là lần đầu tiên, nhưng ở trên loại chuyện này, cô vẫn rất lạnh nhạt.


Nhưng Tần Cận lại ưa thích cô như vậy, thích động tác và hương vị ngượng ngập của cô, tham lam tất cả của cô.


Bàn tay to sờ đến đâu, quần áo cởi đến đó, quần áo Diệp Tử bị cởi ra, váy cũng bị cởi ra, chỉ còn mỗi một quần lót trong....


Tay Tần Cận vừa chạm vào quần lót của cô, cô liền phản xạ có điều kiện bắt lấy tay của anh, mắc cỡ đỏ mặt nói: “Đèn vẫn chưa tắt....”


Động tác trên tay Tần Cận dừng lại, bởi vì bị quấy rầy hào hứng mà hơi khó chịu: “Trên người chỗ nào của em mà anh chưa thấy qua?”


Mặt Diệp Tử lập tức đỏ đến mang tai, có thâm ý nói: “Nơi này, anh chưa thấy qua....”


Cô nói nơi này, chỉ là chỗ che ở trong quần lót, Tần Cận tự nhiên nghe được rõ ràng, anh lạnh lùng mở miệng, “Cho nên em đây là đang ám hiệu anh?”


Diệp Tử vội lắc đầu, “Không có không có không có em không có....”


”Nhưng anh nghe được ý vị ám hiệu từ trong lời nói của em.”


Diệp Tử tiếp tục lắc đầu: “Không có không có không có thật không có....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK