Tôn Nham suy đi nghĩ lại, còn mạo hiểm sẽ bị phế sạch nguy hiểm lên tiếng.
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt âm lãnh khẽ quét qua trên người Thẩm Vi, nguy hiểm mở miệng: “Nên xử trí như thế nào thì sẽ xử trí như thế đó.”
Tôn Nham đáp lại một tiếng vâng, liền xoay người căn dặn sát thủ, “Mang đi.”
Sát thủ trời sinh lạnh lùng, chỉ là gật đầu một cái, liền tiến tới nhấc Thẩm Vi lên, muốn mang cô ta đi.
”Mấy người súc sinh các người, hôm nay ông đây sẽ giết các người!”
Thẩm Bác giống như là một đầu lão hổ bị chọc giận, giơ súng lên nhắm ngay sát thủ liền bóp cò.
Pằng pằng, ầm....
Vài tiếng liên tiếp vang lên, viên đạn nhanh chóng xuyên ra.
Một viên đạn xuyên qua bên cạnh Tôn Nham, trầy da cánh tay của anh, máu rất nhanh rỉ ra.
Hai viên đạn còn lại, chia ra bắn trúng chân và bả vai sát thủ.
Sát thủ mặc áo quần có chống đạn, cho nên đấu súng sẽ không tạo thành thương tổn trí mạng với bọn họ, chỉ khiến cho bọn họ bị trầy da rất nhỏ.
Tôn Nham mắng một tiếng mẹ nó, trực tiếp giơ súng trong tay lên, nhắm chuẩn Thẩm Bác liền bắn ra.
Pằng một tiếng, trên vai Thẩm Bác trúng một phát súng, nhẹ buông tay, súng rơi xuống mặt đất.
Máu đỏ hồng không ngừng tuôn ra từ vết thương của ông, rất nhanh liền thấm ướt quần áo của anh ta.
Thân thể của ông ta lảo đảo một chút, may mắn kịp thời dìu đỡ giá rượu bên cạnh, mới đứng vững thân thể lảo đảo muốn ngã.
Đầu anh đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng đến mức giống như là tờ giấy.
”A! A!”
Thẩm Vi nhìn thấy ông trúng đạn, lập tức mất âm thanh hét toáng lên.
Cô ta dùng tay bịt lấy lỗ tai, không ngừng lắc đầu, giống như mất hồn không ngừng lặp lại một câu, “Đừng giết cha của tôi, đừng bắn cha của tôi, đừng giết cha của tôi, đừng bắn cha của tôi....”
”Chú hai, ưm....”
Thẩm Minh cắn răng, muốn vịn tường đứng dậy, nhưng bởi vì bị thương quá nặng hoàn toàn không đứng lên được.
Trên đầu, trên mặt, trên người, trên quần áo của ông ta, toàn bộ đều là máu, nhếch nhác đến không còn hình dáng.
”Bỏ qua cho chúng tôi đi!”
”Chuyện không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến chúng tôi....”
”Van cầu các người....”
Mấy tên thủ hạ của Thẩm Bác, bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ.
Bọn họ không phải người ngu, biết cái gì gọi là địch mạnh mẽ ta yếu, hơn nữa thế cục bây giờ rất rõ ràng, hai bên đã phân ra cao thấp.
Dù là ở nhà họ Thẩm, chỉ sợ cũng sẽ không có người có năng lực bảo trụ tính mạng của bọn họ.
Thi Vực cúi đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi ai trói em?”
Thẩm Chanh nhíu mày, bàn tay trắng nõn chỉ một người ở chính giữa: “Hắn!”
”Ừ.” Mặt Thi Vực không cảm xúc gì liếc nhìn người đó, nheo mắt lạnh lại, “Muốn mạng sống, tự cắt đứt tay của mình.”
Người nọ sợ hãi, “Tôi.... Tôi không dám nữa đâu, Thi thiếu, buông tha tôi lần này đi, về sau dù tôi làm trâu làm ngựa cũng nhất định sẽ báo đáp ngài....”
”Không cần.”
Thi Vực lạnh lùng đến cực điểm, vô tình phun ra ba chữ kia.
”Thi thiếu, xin ngài thương xót, bỏ qua cho tôi đi....”
”Ba.”
”Tôi thật sự không dám nữa đâu...”
”Hai.”
”Tôi làm, tôi làm....”
Không người nào dám chờ Thi Vực đếm tới một, bởi vì bình thường khi đếm tới một, đều là lúc tính nhẫn nại của anh đã tiêu tan gần như không còn.
Nếu như muốn còn sống đi ra ngoài từ nơi này, ngoại trừ thuận lòng của anh, chính là thuận ý của anh.
Nếu không, cũng chỉ có chết!
Người nọ cầm lấy vật cứng bên cạnh, dụng hết toàn lực đập bể lên tay của mình.
Mãi cho đến bàn tay đó bị đánh đến mất đi tri giác, hoàn toàn chết lặng, hắn ta cũng không dám thốt lên một tiếng ở trước mặt Thi Vực.
Mấy người còn lại nhìn thấy, thân thể bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy....
Trên thế giới này, có một loại người đáng sợ nhất.
Loại người này, sẽ không để cho bạn chết, sẽ chỉ khiến bạn sống không bằng chết!