Thi Vực dùng bước chân nhẹ ổn đi tới, lấy tay dò xét nhiệt độ thức ăn trên bàn cơm một chút, đã nguội lạnh rồi.
Gió đêm thổi vào từ cửa sổ, thổi cánh hoa hồng lất phất, phát ra hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng.
Ánh nén lúc sáng lúc tôi và ánh sáng mờ tối do đèn treo thủy tinh phát ra đang xen cùng nhau, lãng mạn khó diễn tả bằng lời.
Trong lòng giống như có một dòng nước ấm xẹt qua, trong con ngươi sóng nước chẳng xao, nổi lên một chút gợn sóng.
Anh chậm rãi đi đến trước sofa, khẽ cúi người, nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Xiêm y mỏng manh tùy ý khoác lên người, bên cạnh có một chăn mỏng tơ tằm, lại chỉ phủ ở trên đùi của cô.
Trong chớp mắt này, trái tim Thi Vực giống như bị người dùng kim đâm một chút, hơi có chút phát đau.
Cởi áo khoác của mình, cẩn thận phủ lên trên người Thẩm Chanh, động tác dịu dàng, như là xem Thẩm Chanh trở thành búp bê sứ.
Một khi dùng sức đụng vào, sẽ bể nát.
Hành động của anh rõ ràng rất nhẹ rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Thẩm Chanh luôn rất nhạy cảm.
Vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp trăm lần ở trước mặt, cô hơi nhíu nhíu mày, “Trở về rồi.”
Nói xong, nâng cánh tay dài nhỏ lên ôm cổ Thi Vực, thân thể nghiêng về phía trước, chủ động dâng nụ hôn lên.
”Chúc mừng anh lại già thêm một tuổi, đại thúc.”
Khóe miệng của cô chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, ngũ quan xinh xắn, ở trong hoàn cảnh tăm tối này càng thêm nổi bật, hoàn mỹ.
Nhìn Thẩm Chanh trước mặt, Thi Vực chỉ cảm thấy, tất cả cảm giác mệt mỏi trên người lập tức được quét dọn.
Anh giương khóe môi lên, trong mắt hiện lên một tia nhu hòa.
”Cô gái nhỏ của đại thúc.”
”Ừ.” Thẩm Chanh ôm lấy cổ của anh quơ quơ, cười má lúm đồng tiền như hoa, “Bị đại thúc cưng chiều, bị đại thúc quản lý, bị đại thúc yêu còn phải bị đại thúc ngủ. Nhân sinh của em, quá thảm rồi!”
”Hửm?” Thi Vực hé mắt, ý cười trong mắt lại càng thêm nồng đậm, “Sao, em không muốn?”
Đối diện với ánh mắt của anh, nụ cười trên mặt Thẩm Chanh lan tràn càng rộng, “Miễn cưỡng đồng ý đi.”
Thi Vực dùng cái trán để lên trán của cô, giọng nói có chút mờ ám: “Tiểu yêu tinh của anh.”
Lúc này Thẩm Chanh mới buông lỏng tay ôm lấy cổ của anh ra, “Đói bụng không, thức ăn đều nguội, em đi hâm nóng một chút.”
Cô nói xong, muốn đứng dậy từ trên ghế sofa.
Thi Vực không nói một lời, trực tiếp nắm lấy bờ vai của cô ấn cô về chỗ cũ, ánh mắt vốn nhu hòa dần trở nên có chút lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng giảm nhiệt độ xuống theo: “Đợi anh mấy tiếng?”
Thẩm Chanh hơi ngẩng đầu nhìn anh, không có giấu diếm anh, “Hơn ba tiếng....”
”Phụ nữ ngốc.” Ánh mắt Thi Vực lạnh hơn: “Bảo em ngoan ngoãn ăn cơm ngủ, em chính là nghe lời như vậy, hả?”
Tuy rằng ngoài miệng nói lời trách cứ, nhưng giọng nói lại nhu hòa khó diễn tả bằng lời.
Thẩm Chanh chủ động gần sát anh, lại nhẹ khẽ hôn một chút trên môi anh, chui vào trong lòng anh, tựa ở ngực anh nghe nhịp tim mạnh mẽ có lực kia, giọng nói không khỏi thả thấp hơn rất nhiều: “Hôm nay đặc biệt như vậy, sao em có thể không đợi anh.”
Thi Vực gác cằm đến trên đầu của cô, tham lam ngửi ngửi mùi hương tóc của cô, mấp máy môi: “Về sau không cho phép làm xằng làm bậy.”
”Nếu như em nói không.”
”Ngủ chết em.”
“.... Quá hung mãnh.”
”Không phải em rất thích sự hung mãnh của anh sao?” Thi Vực nhíu mày, cúi đầu nhìn Thẩm Chanh, giương khóe môi quyến rũ mờ ám lên.
”Lưu manh!”
Thẩm Chanh vừa dứt lời, Thi Vực liền cúi người bồng cô lên, đi lên lầu.
”Anh không ăn cơm à?” Thẩm Chanh hỏi anh.
”Ăn em trước, xem em còn dám không nghe lời không.” Nhưng anh chưa từng quên lạnh lùng mà người phụ nữ này đã đối xử với anh vào ban ngày.