Thẩm Chanh không có từ chối cô ta, mà là hào phóng vươn tay để cho cô ta nhìn.
Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn chói mắt ở trên ngón áp út của cô, đồng nghiệp không nhịn được phát ra một tiếng sợ hãi than: “Thật xinh đẹp!”
Thẩm Chanh cười nhạt một tiếng, rút tay lại nói: “Bận trước đã.”
Nói xong, liền xoay người quay về vị trí làm việc.
Mà đồng nghiệp lại có chút không kìm nén được, chạy qua một bên nghị luận với đồng ngiệp khác.
Nghị luận của các cô, đơn giản là một chút chuyện về Thẩm Chanh.
Gì mà cô gả được thật tốt, được chồng cưng chiều đến tận trời, ngay cả nhẫn ngàn vạn cũng cam lòng tặng cho cô linh tinh.
Thật ra kể từ khi Thẩm Chanh là Thì Gia thiếu phu nhân sự tình bộc lộ sau khi, trong bộ môn mỗi Thiên Đô có như vậy vài người, ở rảnh rỗi dưới khi đến vụng trộm nghị luận cô.
Nhưng Thẩm Chanh lại không thèm để ý, một là bởi vì bọn họ không có ác ý gì, hai là vì cô đã sớm làm tốt chuẩn bị tinh thần, làm người phụ nữ của Thi Vực, nhất định phải trải qua những chuyện này, không phải sao.
Chỉnh lý xong tư liệu trên bàn làm việc, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử.
Rất nhanh, điện thoại liền tiếp thông.
”Em đi đâu vậy.” Cô mở miệng liền hỏi.
”Em vừa đến nhà họ Thẩm, mỹ nhân, chị tìm em có gì không....”
Nhà họ Thẩm?
Ánh mắt Thẩm Chanh mơ hồ trầm xuống, “Nghe người ta nói em đi rất vội vả, xảy ra chuyện gì rồi?”
”Không có xảy ra chuyện gì.” Diệp Tử giải thích nói: “Ba mẹ em đến thành Giang thăm em, bọn họ muốn đi vào buổi tối, cho nên em mới đi vội vã như vậy. Mỹ nhân, chị đừng lo lắng.”
”Ừ, có chuyện thì gọi cho chị.”
”Ừ được!”
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh tiện tay để điện thoại di động tới trên bàn làm việc, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, dựa vào ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, như là đang trầm tư gì đó.
Một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, nắm lấy di động đi ra ngoài.
Quản lý Triệu đi ra từ phòng làm việc, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của cô, liền hô một tiếng: “Thẩm Chanh.”
Nghe được giọng của bà ta, Thẩm Chanh dừng bước quay đầu lại, “Có chuyện gì sao?”
Quản lý Triệu gật đầu: “Cô theo tôi đi vào một chuyến.”
”Có chuyện gì nói ở chỗ này, tôi đang vội.”
Quản lý Triệu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới lên tiếng: “Bây giờ còn chưa tới lúc tan việc, bận việc, theo tôi vào phòng làm việc rồi hãy nói.”
Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích, chỉ là nhướng lông mày rất nhỏ một chút, “Nói hay không thì tùy bà, tôi chỉ cho bà ba giây.”
”Ba.”
Không cho quản lý Triệu một thời gian trì hoãn, cô đã bắt đầu đếm.
”Hai.”
Khi cô đếm, đếm ra khí phách.
”Một....”
”Có phần hợp đồng, cô đưa đến nhà tổng giám đốc để ngài ấy ký!”
Mặt quản lý Triệu xanh như tàu lá, bà ta làm quản lý, lại có thể bại dưới tay một cấp dưới hết lần này tới lần khác.
”Tổng giám đốc là ai?” Thẩm Chanh biết rõ còn cố hỏi.
Quản lý Triệu đỡ gọng kính một chút, “Thẩm Chanh cô đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt tôi, tổng giám đốc công ty của chúng ta, cô nói sẽ là ai?”
Vẻ mặt Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến, “Bà không nói, sao tôi biết là ai.”
”Cô lại còn ở chỗ này giả bộ! Không phải trước đó cô từng cả gan làm loạn chạy tới giội tổng giám đốc cà phê ư, hiện tại nói cho tôi biết rằng không biết là ai, cô đùa giỡn hù dọa gì vậy!”
”Đúng vậy, tôi đùa giỡn hù dọa bà.”
Mặt quản lý Triệu tái xanh: “....”
Thật ra Thẩm Chanh chỉ nhân tiện vui đùa với cô một chút, chơi đùa, dĩ nhiên là nghiêm chỉnh: “Hợp đồng đâu, lấy ra.”
Quản lý Triệu cực kỳ tức giận: “Sao, biết tổng giám đốc là ai rồi?”
”Ừ, họ Thẩm.”
Quản lý Triệu xoay người đi trở về phòng làm việc, lấy hợp đồng niêm phong trong túi da bò giao cho cô, cố ý cảnh cáo cô: “Đừng động tay động chân!”
Thẩm Chanh giơ hợp đồng lên quơ quơ, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp, “Xem tâm trạng!”
Nhìn cô rời đi, quản lý Triệu tức giận, bà ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao tổng giám đốc có thể chỉ mặt gọi tên để người phụ nữ này đi đưa hợp đồng!