Một trận tiếng gầm rú vang lên, từ không trung bay tới một máy bay hành khách loại nhỏ.
Sau một phút, bầu trời bay đầy cánh hoa hồng, bay lả tả, hoa rơi rực rỡ.
Thời gian nắm chắc vừa vặn, rơi xuống trên người trai tài gái sắc.
”Oa!”
”Đẹp quá!”
Tất cả quần chúng vây xem đều ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, cánh hoa vẫn đang cuồn cuộn rơi xuống.
Một màn này, chỉ có trường hợp lớn trong phim ảnh mới thấy qua, không ngờ trong hiện thực cũng có thể gặp được một lần.
Cánh hoa hồng diễm lệ bay trên không trung, gió nhẹ xoáy lên, có bị gió thổi đi, có rơi xuống mặt đất và trên thân người.
Tất cả đều như mộng như ảo, lãng mạn đến cực điểm.
Thi Vực vò một cánh hoa rơi trên bờ vai Thẩm Chanh, trong đôi mắt thâm sâu tràn đầy yêu thương cưng chìu, “Thẩm Chanh Tử, nhớ kỹ hôm nay.”
”Ừ.” Cô đáp nhẹ một tiếng, “Muốn không nhớ kỹ cũng khó.”
Cuối cùng, cô vẫn cong khóe môi lên.
Chỉ là cười nhạt một tiếng, liền khiến cho người ta cảm thấy người còn đẹp hơn hoa,
Thi Vực tự mình mở cửa xe thay Thẩm Chanh, mới cúi người nhẹ nói ở bên tai cô: “Bảo bối, anh ở hiện trường hôn lễ chờ em, nhớ nghĩ đến anh.”
Thẩm Chanh không để ý anh, trực tiếp khom người ngồi vào trong xe.
Diệp Tử cũng lên xe từ cửa xe bên kia, làm phù dâu, nhất định phải đi theo bên cạnh cô dâu mọi lúc.
Ngay vào lúc Thi Vực chuẩn bị đóng cửa xe thay Thẩm Chanh, cô đột nhiên đưa tay bắt lấy cà vạt của anh, kéo anh đến trước mặt.
Một tay Thẩm Chanh lôi kéo caravat giá trị xa xỉ, tay còn lại nâng lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại dán ở trên môi đỏ mọng của mình hôn xuống một cái, sau đó lại dán ngón tay ở trên môi mỏng của Thi Vực.
Ở trong quá trình này, nụ cười quyến rũ mê người trên mặt của cô vẫn luôn không lùi.
Mắt sắc của Thi Vực sâu thẳm, đưa tay muốn bắt lấy bàn tay làm loạn kia, nhưng cô lại đột nhiên buông lỏng tay, vào lúc đẩy anh ra cũng nhẹ nhàng lui thân thể về ghế dựa sau.
Bộ dạng quyến rũ tận xương này, Diệp Tử ở bên cạnh nhìn thấy cũng ngượng ngùng, vội vàng quay mặt đi, làm bộ nhìn về nơi khác.
Thẩm Chanh không có ý tốt liếc nhìn Thi Vực một cái, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe, ra lệnh cho tài xế: “Lái xe.”
Tài xế nghe được cô căn dặn, giẫm chân ga, vững vàng lái về phía trước.
Thi Vực rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc đốt lên, liên tiếp hút vài hơi, mới miễn cưỡng ngăn chặn lửa bị trêu chọc lên.
Tôn Nham đi tới từ bên cạnh: “Ông chủ, tất cả đã sẵn sàng, có thể xuất phát rồi.”
Thi Vực ngậm điếu thuốc lên miệng, “Ừ” một tiếng.
Tiếng gầm rú vang lên, trực thăng tư nhân hạ xuống, Thi Vực sải một bước chân dài, bước vào cabin.
Tần Cận lại hút một hơi thuốc, dụi tàn thuốc, đưa tay cắm vào trong túi quần, cũng đi lên theo.
Vừa bước vào cabin, Thi Vực liền nhận được điện thoại của Mộ Bạch.
”Sao chuyện cử hành hôn lễ lớn như vậy cũng không báo trước cho tụi này biết một tiếng? Bây giờ tôi đang ở nước ngoài bàn làm ăn, sợ rằng không có cách nào chạy về.”
”Ừ, tôi kết hôn của tôi, cậu làm việc của cậu.”
”Còn là anh em không?”
”Cậu cứ nói đi, tôi sợ cậu trở về nhìn thì bệnh tim phát tác.”
”Đừng nói những thứ vô dụng kia, có thể để cho Chanh Tử tình nguyện gả cho cậu là bản lãnh của cậu, tôi thua cậu, cũng là tâm phục khẩu phục.”
”Người phụ nữ của tôi, tốt nhất cậu đừng gọi thân thiết như vậy.”
”Trước kia tôi vẫn là gọi như vậy.”
”Cậu và cô ấy đã là quá khứ, bắt đầu từ bây giờ, cô ấy là thuộc về riêng một mình tôi.”
”Đối tốt với cô ấy, đừng để cho cô ấy chịu tổn thương, nếu không tôi sẽ cướp cô ấy về.”
”Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
”Được rồi, tôi còn có cuộc họp, cứ như vậy đi, tân hôn vui vẻ.”
”Ừ, về nước liên lạc.”
Cúp điện thoại, Mộ Bạch nhìn trời cười khổ.
Có vài người, có một số việc, luôn là nên buông xuống.