Như là nhớ tới hiện trường tai nạn xe cộ ba năm trước, hốc mắt anh giống như là dâng máu lên, đỏ dữ dội.
"Xin lỗi,...."
Diệp Tử thật không ngờ mình sẽ vô ý chạm vào chỗ đau của anh, giờ khắc này, trừ nói xin lỗi, cô không biết nên phải làm sao.
Phải an ủi anh như thế nào, nên nói những gì, toàn bộ những chuyện đó, cô đều không biết.
Tần Cận ôm cô vào trong lòng một lần nữa, nhẹ nói: "Chuyện không liên quan đến em."
Quen biết anh lâu như vậy, ở cùng với anh lâu như vậy, Diệp Tử rất ít khi nhìn thấy anh yếu ớt lại ôn nhu như thế.
"Thật xin lỗi...."
Cô lại nói lần nữa.
"Diệp Tử." Anh đột nhiên gọi tên của cô.
"Em ở đây."
Anh trầm giọng nói: "Anh không cho phép em nói ba chữ kia. Người phụ nữ anh yêu, dù phạm vào sai lầm to lớn, cũng không cần nói ba chữ kia. Mặc kệ là đối với người khác, hay là đối với anh, đều không cho."
Hốc mắt Diệp Tử ẩm ướt: "Vừa rồi, là em hơi quá đáng, em không nên giận anh, không nên hạch hỏi anh, không nên phát giận, không nên.... Ưm!"
Còn có một ngàn vạn lần không nên, nhưng đều bị Tần Cận hôn chận trở về.
Diệp Tử ngửa đầu, cứ nhìn anh như thế, nhìn gương mặt gần nhau trong gang tấc, nước mắt đột nhiên tràn lan....
Nước mắt rơi xuống một giọt lại một giọt, rơi vào trên cổ áo sơ mi của anh.
Tần Cận bưng lấy mặt của cô, hôn một đường lên trên, hôn qua môi của cô, chóp mũi của cô, mặt cô, cuối cùng dừng ở trên mắt của cô.
Anh hôn nước mắt của cô, hương vị tinh mặn chui vào trong miệng, anh lại nếm ra một hương vị chua sót.
"Xin lỗi, về sau em không sẽ như vậy nữa..." Diệp Tử lầm bầm nói xong: "Sẽ không cố tình gây sự giống như hôm nay, sẽ không bởi vì một người phụ nữ không liên quan mà nghĩ ngợi lung tung nữa, sẽ không, thật sự sẽ không..."
"Em không có cố tình gây sự." Anh dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt lưu lại nơi khóe mắt cô, trong ánh mắt sâu thẳm toàn là yêu thương cưng chìu, "Tiểu Diệp Tử, em phải nhớ kỹ, ở chỗ này của anh, chỉ lưu lại vị trí cho một mình em."
Anh chỉ vào vị trí trái tim, cười khẽ, đèn xe mờ tối, gương mặt tuấn tú kia bộc phát quyến rũ.
"Vậy em gái thì sao?" Cô khẽ mở miệng, hỏi rất cẩn thận.
"Em gái ở trong này." Ngón tay suông dài chỉ đầu của mình.
"Ở trong ký ức ư?"
"Ừ, vĩnh viễn đều ở trong ký ức, đến khi anh chết, con bé mới có thể chân chánh rời khỏi anh."
Diệp Tử chủ động ôm anh, ôm thật chặt, "Vì anh, em sẽ học cách lớn lên."
Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, vướng víu, phiền toái....
Cô là người trưởng thành rồi, sao có thể giống như một đứa bé được cưng chiều, được người cất ở trong túi, nâng niu trong lòng bàn tay, lúc kiểu cách còn có thể cắn ngược lại chủ nhân một ngụm.
"Anh muốn điều tra gì thì tra đi, về sau người khác nói gì em cũng sẽ không nghe, em chỉ tin tưởng một mình anh."
"Nhưng, không cho anh uống nhiều rượu như vậy nữa. Anh biết không, vừa rồi lúc em tới tìm anh, những phục vụ viên kia nói anh đến rát khó nghe, nói anh là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới, lớn lên đẹp trai, nhưng hoa tâm không đáng tin cậy. Còn nói anh tìm tiểu thư ngủ cùng, còn... còn...."
Nói đến đây, Diệp Tử cảm thấy có chút không thể mở miệng, vì vậy liền dừng lại.
Nhưng, thật ra cô nói những lời này khiến Tần Cận rất hào hứng, càng thêm sinh ra hứng thú nồng đậm với những lời cô còn chưa nói xong, "Ừ, còn gì nữa?"
Diệp Tử ấp úng, "Còn, còn nói anh tìm tiểu thư ngủ cùng là, là hàng non...."