Nói xong, cô trực tiếp đóng sập cửa, rời đi với Diệp Tử.
Thẩm Minh thật không ngờ, hôm nay mình lại thua trong tay một người phụ nữ!
Hung hăng đập một quyền lên bàn, rách da thịt, chảy máu, anh ta cũng không thèm để ý chút nào.
Anh ta tức giận đến muốn giết người, lại chỉ có thể sử dụng cách tự mình hại mình để phát tiết oán khí trong lòng.
Cũng cùng thời gian đó, trong quán cà phê.
Đường Diễm và Thi Vực, chọn một vị trí gần cửa sổ.
Thi Vực lười biếng ngồi dựa vào trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, hai tay mở ra, đầu ngón tay mang theo một điếu xì gà giá trị xa xỉ, thỉnh thoảng hút một hơi, anh ngẩng cái cằm chậm rãi phun ra một vòng khói.
Đường Diễm cũng nửa nằm ở trên sofa thoải mái, nghịch di động.
Hai người đều có khuôn mặt anh tuấn, dẫn tới bên cạnh có không ít nữ sinh khoa trương sợ hãi than thầm.
"Ây da má ơi, các người nhìn anh chàng đẹp trai kia đi, hút một hơi khói cũng đẹp trai như vậy, tôi rất thích...."
"Đúng vậy, quả thật đẹp trai đến không muốn không được!"
"Còn có người kia, cũng đẹp trai nha...."
"Ừ, không biết bọn họ có bạn gái chưa...."
"Nếu không chúng ta đi qua chào hỏi?" Có người đề nghị.
"Được được...."
Vì vậy, nữ sinh bàn bên cạnh lục tục đi qua bắt chuyện, muốn tìm cảm giác tồn tại ở trước mặt Thi Vực và Đường Diễm.
Còn có người trực tiếp hơn, mới mở miệng liền trực tiếp muốn phương thức liên lạc.
Đường Diễm là hoa hoa công tử nổi tiếng, đối với đám ong bướm này, không có hoàn toàn kháng cự, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu.
Nhưng khi có nữ sinh hỏi số điện thoại của anh, hoặc là số wechat, anh liền vượt qua đề tài này.
Rất rõ ràng, là không muốn để các cô biết phương thức liên lạc của anh.
Điểm này, coi như có nguyên tắc.
Tương đối mà nói, Thi Vực liền có vẻ quá lạnh lùng rồi.
Bất kể là xinh, xấu, hay là nữ sinh kinh sợ tiến lên đến gần anh, anh cũng chưa từng mở miệng nói một chữ, thậm chí đến nhìn cũng không liếc nhìn các cô một cái.
Anh giống như là vương giả tự cao tự đại, tôn quý, cao lạnh, quanh thân tản ra hơi thở đừng lại gần.
Thấy anh không để ý tới người khác, những nữ sinh kia muốn thu hút sự chú ý của anh hơn nữa, cũng không thể không dừng lại ý nghĩ này, lần lượt trở lại chỗ ngồi của mình.
Đường Diễm liếc nhìn Thi Vực ngồi ở đối diện, lúc này mới cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Lúc đi dạo Microblogging, phát hiện một người tên là "Chanh Chanh Chanh Chanh Tử" được mọi người tìm kiếm nhiệt liệt.
Anh không nhịn được mở ra xem, nhìn thấy động thái mới nhất của Chanh Chanh Chanh Chanh Tử, là một đám ảnh chụp.
Phía trên còn có kèm theo một câu: Công Tử nhà họ Thẩm thành tánh, cùng người trình diễn bản AV chân thật ở bên trong phòng làm việc.
Anh bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, thuận tay mở đám ảnh chụp này ra.
"Phốc!"
Nhìn thấy người phụ nữ trên tấm ảnh quần áo không chỉnh tề, mặt mũi tràn đầy ửng hồng, anh không nhịn được phun ra.
Thi Vực đúng lúc đứng dậy tính đi nhà vệ sinh, lúc này mới không có bị anh ta phun tới vật thể không rõ kia.
Nhưng cho dù là như vậy, tâm tình của anh vẫn bị ảnh hưởng, một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ chợt trầm xuống, lạnh đến mức giống như là khối băng.
Nhưng tâm tình của anh là tốt là xấu, Đường Diễm không có tâm tư hỏi đến, mà là trực tiếp ném điện thoại cho anh, nói: "Không ngờ, công tử nhà họ Thẩm còn phong lưu hơn tiểu gia tôi, cậu xem, anh ta và ả gái điếm Tô San làm đến thế nào kìa."
Thật ra, ngày thường Thi Vực chưa bao giờ thấy những vật này, cũng không có hứng thú với chuyện ân ái của người khác.
Nhưng khi nghe Đường Diễm nhắc tới công tử nhà họ Thẩm, anh ngược lại có vài phần hứng thú.
Ngồi về trên ghế sofa một lần nữa, cầm lấy điện thoại xem.
Ánh mắt vừa mới rơi đến trên màn hình điện thoại di động, lạnh lùng trên mặt đã thối lui toàn bộ, thay vào đó là một nụ cười không rõ thâm ý.