Tống Trí Kha cười cười ôn hòa, thật cũng không từ chối.
Hai người một đường không nói gì đi từ vườn hoa nhà họ Tô tới cửa, bảo an ở cửa vẫn đang giữ vững cương vị, Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng không có chung chủ đề, vì vậy tán gẫu vài câu "Hôm nay sao rất sáng" linh tinh.
Hai người mới đi ra, liền nhìn thấy một chiếc xe con đang chậm rãi lái tới bên này
Dùng giao tình của Tống Trí Kha và Thi Ngạo Tước, liếc nhìn liền nhận ra xe anh ngồi cũng không kỳ lạ, khi Tống Trí Kha thấy được một cô gái ngồi trên xe, khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngọn đèn rất mãnh liệt, đến khi xe đến gần rồi, Tô Man Ngưng mới thấy rõ người trong xe.
"Chị?" Khi cô ta nhìn thấy Tô Cửu Y ngồi ghế kế bên tài xế, không khỏi kinh ngạc.
Ngọn đèn quá mờ, cô ta không thấy rõ bộ dạng người đàn ông đó, chỉ cảm thấy đường cong khuôn mặt anh ta đẹp trai mà cao quý, dáng người thon dài.
Chẳng lẽ, anh ta chính là người đàn ông mà bạn cô ta nói?
Tô Cửu Y quay đầu nói tiếng cám ơn với Thi Ngạo Tước, liền cỡi giây nịt an toàn ra xuống xe, không ngờ cô vừa xuống, Thi Ngạo Tước cũng mở cửa xe.
"Hôm nay hăng hái của Tước thiếu không tệ." Tống Trí Kha cười đi lên trước, tựa ở trên xe anh, khoanh hai tay rất hứng thú nhìn anh.
"Hăng hái của chú cũng không kém." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, "Nửa đêm gặp mặt vợ yêu."
Nhìn hai đấng mày râu nhạo báng đối phương, Tô Cửu Y đột nhiên cảm thấy rất là bối rối.
"Chị?"
Là Tô Man Ngưng mở miệng phá vỡ cục diện này, cô không hiểu nhìn Tô Cửu Y, nhìn bộ dáng là muốn hỏi chút gì đó.
Tô Cửu Y ừ một tiếng, cũng không có lời nói dư thừa.
Thi Ngạo Tước nghiêng mắt liếc nhìn Tô Cửu Y, trước đó ngược lại nghe nói nhà họ Tô có hai đứa con gái, nhưng cơ bản tham dự buổi tiệc đều là cô gái nhỏ, tuy rằng trước đó Tần Thiếu Bạch từng nhắc qua bộ dáng con gái lớn nhà họ Tô rất xinh đẹp, nhưng anh không có hứng thú gì với loại chuyện này, cho nên cũng không có chú ý qua.
Không ngờ, cô gái nhỏ này chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, Tô Cửu Y.
"Sáng mai tôi sẽ sai người đến đón cô." Thi Ngạo Tước mở miệng, giọng nói không cao không thấp, lại mang theo mười phần sức uy hiếp.
Tô Cửu Y gật gật đầu, xem như đáp lại anh.
Tống Trí Kha bên cạnh dùng cùi chỏ đụng đến cánh tay Thi Ngạo Tước, khẽ giọng nói: "Dặn dò thật kỹ." Sau đó phất phất tay với Tô Man Ngưng.
Tô Man Ngưng cũng khách khí phất phất tay với anh, "Ngủ ngon."
Tống Trí Kha vốn muốn lái xe của mình về nhà, nhưng Thi Ngạo Tước trực tiếp kéo lên xe của anh, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì, Tống Trí Kha cũng liền thôi, gọi điện thoại sai người ta lái xe.
"Làm sao vậy, công ty anh muốn đóng cửa rồi?" Tống Trí Kha cười đến vẻ mặt vô hại.
"Trước đó không tìm được hàng." Sắc mặt Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhìn về phía trước, khung xe trên cao, tốc độ đang tăng nhanh từng điểm.
"Không tìm được? Là không điều tra được thân phận chặt đường hàng ư?" Tống Trí Kha thu hồi vẻ mặt vui đùa.
Chuyện hàng hóa bị cắt đứt, anh từng nghe Tần Thiếu Bạch nhắc qua, chỉ là Tần Thiếu Bạch luôn là một bộ dạng cà lơ phất phơ, khiến anh ta không có ý thức được tính nghiêm túc của chuyện này.
Cộng thêm, gần đây anh ta vẫn luôn ứng phó tiệc đính hôn lão già bố trí, không có thời gian ở cùng bọn họ.
Thi Ngạo Tước gật đầu, nhân tiện nói cho anh ta tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay.
"Tra ra cái gì không?"
"Vẫn chưa có, hơn nữa nhìn theo tình huống trước mắt, vẫn không thể xác định rốt cuộc hai chuyện có liên quan hay không."
Tống Trí Kha trầm tư nói: "Ngày mai tôi tra chuyện giám sát thay anh."