Đúng lúc đó, Thi Ngạo Tước đột nhiên đứng dậy.
"Tô Cửu Y."
Giọng nói vô cùng từ tính vang lên ở trong phòng khách rộng lớn, quanh quẩn ở giữa không trung, lại chậm rãi tiêu tán đi.
"A, em ở đây."
Tô Cửu Y chui đầu ra đáp lại, sau đó mới sực tỉnh nhận ra, mình bị mắc lừa, anh vốn không biết cô trốn ở nơi nào, gọi cô chẳng qua chỉ vì dò xét cô.
"Tới đây." Thi Ngạo Tước vẫy tay với cô, trong đôi mắt thăm sâu bị yêu thương cưng chìu lấp đầy, khóe môi khêu gợi chứa đựng chút nụ cười nhạt, dường như có thể câu hồn phách con người.
Tô Cửu Y miễn cưỡng đi xuống lầu, đi đến trước mặt Thi Ngạo Tước, lúc cô đang suy tính xem phải mở miệng như thế nào, Thi Ngạo Tước đột nhiên đưa tay tới chế trụ cổ tay của cô, dẫn cô đến trước mặt.
"Nhớ anh không?" Bàn tay to nâng cằm của cô lên, để cô nhìn thẳng mắt của anh.
Tô Cửu Y gật gật đầu, "Nhớ."
Cô cũng không nói lời gì trái lương tâm, là vì cô quả thật nhớ anh, giống như những gì đã gửi tin nhắn cho anh vào buổi sáng hôm nay, cô nhớ anh nhớ đến không ngủ yên, nhớ anh nhớ suốt cả một buổi tối.
Cô chưa bao giờ ỷ lại một người như vậy, cảm thấy rời đi anh giống như là cá rời khỏi nước, có thể sẽ không sống nổi.
"Ngoan." Thi Ngạo Tước cúi đầu ấn xuống ở môi cô một nụ hôn, sau đó mới buông cằm của cô ra, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô, thấp giọng nói: "Một lát nữa theo anh trở về."
Đại khái là nghe được lời của Thi Ngạo Tước, Tô Trấn Hùng đầu tiên là ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Tước thiếu, chỉ sợ con gái tôi không thể trở về với cậu. Tôi đã an bài một chức vị cho nó ở công ty của tôi, ngày mai nó cần phải đến trình diện."
Triệu Thư Nhã nghe tiếng lập tức lộ ra vẻ mặt hoài nghi, vốn muốn hỏi chút gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc đến ánh mắt của Tô Trấn Hùng, bà ta liền thức thời ngậm miệng lại, thật sự không hỏi thêm gì.
"À? Thật sao?" Thi Ngạo Tước xoay người ngồi xuống ở trên ghế sofa, thuận tiện kéo Tô Cửu Y đến ngồi xuống cạnh anh, một tay ôm lấy eo của cô, một tay nhẹ nhàng gõ trên bàn bên cạnh, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
"Chuyện Cửu Y làm việc ở nhà của cậu, tôi cũng có nghe nói, thật ra tôi vốn không có ý định can thiệp nó, nhưng dùng thân phận của nó làm một nữ hầu quả thật có chút không thích hợp, dù nói thế nào nó cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô." Tô Trấn Hùng cười nói xong, thử dò hỏi Thi Ngạo Tước một câu, "Có lẽ Tước thiếu sẽ bán cho Tô mỗ một chút mặt mũi, để Cửu Y về nhà chứ?"
"Tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy." Thi Ngạo Tước vứt vấn đề cho Tô Cửu Y, cũng không phải muốn gây mâu thuẫn giữa Tô Cửu Y và Tô Trấn Hùng, mà là muốn biết trong lòng Tô Cửu Y nghĩ như thế nào.
Anh không thích làm người khác khó chịu, cũng không thích bắt buộc người khác làm chuyện không thích, dù anh không muốn buông tay hơn nữa, anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô.
"Tôi sẽ không đi công ty của ông làm việc, trước kia không, hiện tại cũng không, về sau càng sẽ không." Tô Cửu Y thậm chí không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt Tô Trấn Hùng, bởi vì cô cảm thấy mình không cần thương cảm, cũng không cần phần bố thí giả mù sa mưa này.
Tốt nghiệp lâu như vậy, người gọi là cha này chưa bao giờ lo lắng qua tiền đồ của cô, chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy tính cho cô.
Thân làm cha, dù ông ta biết cô có thực lực tìm được công việc tốt hơn, ông ta cũng có thể mưu cầu một con đường cho cô, nhưng ông ta không có, ông ta không có làm tận trách nhiệm của người làm cha.
Ông ta hờ hững với cô, chẳng quan tâm, thậm chí ngay cả quan tâm tối thiểu cũng keo kiệt không chịu cho cô, hiện tại có tư cách gì giữ cô lại.