"Có phải người phụ nữ kia hay không, người mặc trang phục nghề nghiệp màu đen."
"Chính là cô, chính xác không sai!"
Chỗ tối, mấy người đàn ông đang chỉ trỏ về phía Thi Khả Nhi, bởi vì vị trí bọn họ ẩn nấp rất bí mật, cho nên sẽ hoàn toàn không có người phát hiện được bọn họ.
"Hiện tại quá nhiều người không tiện hạ thủ, chúng ta dứt khoát trước âm thầm đi theo cô ta, đợi buổi tối mới hạ thủ." Một người trong đó nói.
"Vậy cũng tốt, tránh cho đến lúc đó có sai sót gì. Chúng ta đã nhận tiền của anh Hạo, dù thế nào cũng phải làm tốt chuyện này cho anh ấy."
"Vậy chúng ta chia nhau làm việc."
Mấy người đó vội vàng đi ra từ góc tối, dung nhập vào trong đám đông, phân tán ở bốn phía, giám thị nhất cử nhất động của Thi Khả Nhi.
Sai khi đón được Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước, Thi Khả Nhi ăn đậu hũ của bọn họ trước, ở hung ác hôn một cái ở trên hai khuôn mặt phiếu điêu ngọc mài.
"A." Tiểu Thiên Tước dùng bàn tay nhỏ bé lau sơ son môi trên mặt, chu miệng: "Cô út, cô hôn cháu có thể, nhưng tại sao cô muốn hôn cháu ở trước mặt nhiều người như vậy chứ?"
Thi Khả Nhi đưa tay vuốt vuốt đầu của bé, cười hỏi bé: "Sao, sợ bị bạn gái của cháu nhìn thấy?"
"Đúng vậy." Tiểu Thiên Tước trả lời cũng rất dứt khoát.
"Bạn gái của cháu mấy tuổi, dáng dấp có xinh đẹp hay không, đối với cháu tốt không, sẽ cho cháu ăn kẹo không?" Thi Khả Nhi nhịn xúc động muốn cười ra tiếng, vừa hỏi bé liên tiếp mấy vấn đề không đứng đắn.
"Tuổi của phụ nữ là không thể tùy tiện nói." Mặt mày Tiểu Thiên Tước cong cong, "Có điều, những chuyện khác cháu có thể đều nói cho cô biết. Cô ấy nha, lớn lên rất đẹp mắt, đối với cháu rất tốt, sẽ cho cháu ăn rất nhiều kẹo ngon."
"Phụ nữ gì, là bé gái." Thi Khả Nhi uốn nắn bé.
"Không có nói yêu đương mới gọi bé gái, nói chuyện yêu đương gọi là phụ nữ." Tiểu Thiên Tước nghiêm trang trả lời.
Hôm nay bé mặc một áo khoác nhỏ tây trang màu đen, bên trong là một kiện áo sơ mi màu trắng nhỏ, phần dưới cơ thể là quần tây giày da.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi một chỗ trên toàn thân bé đều tản ra sự cao quý, vừa nhìn đã biết thân phận của bé bất phàm
"Được, cháu nói cái gì thì chính là cái đó." Thi Khả Nhi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nhếch nhếch môi nói: "Đàn ông, về sau nếu cô không gả ra được, cháu có thể nuôi cô không?"
"Nuôi, nhất định nuôi." Đứa bé nào đó khoanh hai tay, giả vờ ra một bộ dáng đàn ông trưởng thành.
"Em gái cháu có bạn gái phải nuôi, nếu còn nuôi thêm cô út thì làm sao nuôi nổi." Tiểu Ngạo Tước vừa dùng giấy khăn lau vết son môi trên mặt, vừa lặng lẽ bồi thêm một câu.
Tiểu Thiên Tước: "Cháu có thể nuôi cùng nhau nha."
Tiểu Ngạo Tước: "Không nên không nên, đàn ông phải chuyên nhất, không thể nhất tâm nhị dụng, không thể đồng thời đối tốt với hai người phụ nữ."
Tiểu Thiên Tước: "Vậy hôm nay em đối tốt với cô út, ngày mai đối tốt với bạn gái em được không!"
Tiểu Ngạo Tước: "Không nên không nên, như vậy quá hoa tâm ~ mẹ nói, đàn ông hoa tâm sẽ không có phụ nữ thích ~ nếu em hoa tâm, sẽ thất tình đó."
Tiểu Thiên Tước: "À ~ vậy anh đến nuôi cô út là được." Thành công đẩy mạnh tiêu thụ Thi Khả Nhi ra ngoài.
Tiểu Ngạo Tước: "Miễn cưỡng có thể suy tính." Bản chất phúc hắc lộ rõ.
Thi Khả Nhi: "...."
Hai tiểu yêu nghiệt này, chỉ số thông minh cao, EQ cao, giá trị nhan sắc cao, hoàn toàn giết chết mỹ nữ tam cao như cô trong nháy mắt.
Sau khi cô mở cửa xe ra, nhét hai tên nhóc vào, sau đó buộc dây an toàn cho bọn chúng, nói: "Ai ngồi xe không ngoan, người đó không có kem ăn."