Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May


Anh dường như luôn là một bộ dáng lãnh đạm, cự người ngàn dặm, nhưng lại thường xuyên biết đối với người rất ôn nhu, khiến người ta không đoán ra tính tình của anh.


Tô Cửu Y lắc lắc đầu tạm thời vứt bỏ ý nghĩ này, nhìn về phía bác sĩ Trần, bác sĩ Trần nói: "Tôi đi hiệu thuốc nhà họ Thi bốc thuốc cho thiếu gia, đặc biệt trị liệu bệnh trạng dị ứng, uống vào sẽ tốt hơn, chỉ là phiền cô giúp ngài ấy dùng nước thuốc chà lau nơi dị ứng trên người một chút, như vậy vết đỏ sẽ nhanh lặn xuống."


"Vâng."


Sau khi tiễn chân bác sĩ Trần đã là hơn nửa đêm, Tô Cửu Y trở lại gian phòng của Thi Ngạo Tước, nhìn thuốc tây và nước thuốc trên bàn, trước tiên gọi anh tỉnh sau đó mớm thuốc cho anh uống sẽ tốt hơn.


"Tước thiếu" Cô nhẹ nhàng lắc lắc thân thể của anh, cố gắng lay tỉnh anh.


Sắc mặt người đàn ông trên giường tái nhợt, trên trán thấm mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, lông mày anh nhấc cao, môi rất mỏng, nghe nói đàn ông có môi mỏng như vậy, đều rất bạc tình.


"Tước thiếu ngồi dậy uống thuốc, như vậy mới có thể khỏi nhanh." Cô đưa bàn tay đến phần gáy, muốn mượn lực để anh ngồi dậy.


Thi Ngạo Tước hỗn loạn mở mắt ra, sau khi mượn lực của Tô Cửu Y, ngồi dậy liền nhớ lại thần sắc lo lắng của cô lúc trước, anh khàn giọng nói: "Chỉ là dị ứng, không cần lo lắng."


Nghe được anh chậm rãi giải thích, trong hốc mắt của Tô Cửu Y có nóng ẩm bức người, nước mắt như là không khóa được, phía sau dồn phía trước nghĩ muốn tuôn ra.


Đàn ông kiệt ngạo ngang tàng phóng túng không ai bì nổi này, mấy tiếng trước còn khí phách nghiêm nghị bảo mình nấu cơm cho anh ăn, nhưng bây giờ lại vì cô mà nằm trong này, như là vứt bỏ tất cả ngạo khí trước đó, liền trở thành một người thường cần người khác chiếu cố.


Cô hít sâu một hơi hóa giải tâm tình của mình một chút, sau đó nói: "Tôi biết, anh uống thuốc trước đi."


Để anh dựa ở trước tủ đầu giường, cô xoay người cầm lấy viên thuốc và nước ấm lên, trước đút cho anh một ngụm nước lọc, sau đó bỏ viên thuốc vào trong miệng, anh ngược lại cũng rất phối hợp, sau khi nuốt xuống viên thuốc còn uống "ừng ực" mấy ngụm nước.


"Tước thiếu, anh trước ngủ một lát đi." Cô lại đỡ anh nằm xuống.


Thấy cô xoay người muốn đi, Thi Ngạo Tước liền vội vàng nắm lấy cô: "Đừng."


"Tôi không đi." Tô Cửu Y quay đầu, trông thấy trong ánh mắt của anh lóe ra ánh sáng, tay nắm chặt góc áo của cô cũng không có mấy phần sức lực, như là đứa bé, "Tôi đi múc nước hạ nhiệt độ cho anh."


Đợi khi cô bưng chậu nước trở lại, Thi Ngạo Tước lại ngủ thiếp đi, cô nghĩ như vậy vừa vặn, có thể dùng nước thuốc lau chà người giúp anh, như vậy anh không biết, cũng không cần lo lắng ngượng ngùng.


Nhẹ nhàng cởi áo sơmi trên người anh, lộ ra cơ thể trật tự rõ ràng, anh thuộc về loại hình ái mộ mặc quần áo lộ vẻ gầy cởi quần áo là liền có thịt của phụ nữ.


Tuy nhiên từng có mấy lần da thịt thân thiết, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy rõ ràng thân thể của anh, trên bờ vai có hai đạo vết sẹo thật sâu, một chỗ nhìn có vẻ là vết dao, từ bả vai kéo dài đến phía dưới xương đòn vai, nhìn từ trên dấu vết hẳn là có một đoạn thời gian, một chỗ khác là đã khép vết sẹo lại, không lớn, có lẽ là súng bắn đả thương.


Tô Cửu Y có chút bàng hoàng, đại khái là không ngờ trên người anh sẽ từng chịu vết thương như vậy.


Ngẫm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, dù sao cũng là ông chủ Ciaos, sau lưng nhất định sẽ có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, gánh chịu trách nhiệm nặng như vậy, anh rõ ràng không thể là loại thương nhân.


Như vậy, khoảng cách giữa cô và anh lại bị kéo ra rất xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK