Thẩm Chanh thuận tay đóng cửa phòng, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh bàn làm việc, nhẹ bỏ cà phê lên trên bàn.
Thấy Thi Vực ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, cô cố ý hạ giọng: “Tổng giám đốc, cà phê của ngài.”
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, môi mở ra: “Đi ra ngoài.”
Hai chữ ngắn gọn, cực kỳ lạnh như băng.
”Không mà.” Thẩm Chanh lại hạ giọng vài phần, hơn nữa còn mang theo vài phần giọng điệu làm nũng, nói: “Em muốn nhìn ngài uống rồi đi.”
Động tác trên tay Thi Vực đột nhiên dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn "nhân viên nữ làm hết phận sự" trước mặt này.
Lập tức, nheo mắt lại, hàn khí bốn phía.
”Thẩm Chanh Tử?”
Giọng nói nguy hiểm, tản ra từng luồng lệ khí.
Thẩm Chanh đứng tại chỗ, rất bình tĩnh đối diện với tầm mắt của anh, sau đó mở miệng: “Tổng giám đốc, xin ngài phân phó.”
”Tới đây.”
Thi Vực cau mày, lạnh lùng ra lệnh.
”Được.”
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, liền đi về phía anh.
Sau đó, dừng lại cách anh ở vị trí nửa mét xa.
Thi Vực nhìn cô, dùng ngón tay suông dài chỉ chỉ vị trí đầu gối, môi mỏng khêu gợi hé mở: “Tới đây, ngồi ở đây.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, đi thẳng tới trước mặt anh, dang chân đến trên đùi của anh.
”Tổng giám đốc, chúng ta như vậy có phải là có chút không tốt lắm không?”
Mặc dù ngoài miệng Thẩm Chanh là đang nói như vậy, nhưng động tác trên tay lại không ngừng, đầu tiên là vẽ vài vòng trước ngực Thi Vực, sau đó liền ôm cổ của anh.
Thi Vực liếc xéo cô: “Lại gọi một tiếng tổng giám đốc thử xem.”
”Trong công ty, em không gọi anh là tổng giám đốc thì gọi anh là gì?” Thẩm Chanh nâng khóe môi, cười đến cực kỳ xinh đẹp.
”Em biết rõ.”
”À!”
”Hả?”
”Ông xã!”
Lúc này Thi Vực mới chịu bỏ qua cho cô, vén một lọn tóc đến sau tai của cô, con ngươi vốn lạnh chìm hòa hoãn vài phần: “Sao em lại tới đây?”
”Đến rót coffee cho anh.”
Thẩm Chanh nói xong, xoay người bưng cà phê trên bàn tới, dùng muỗng nhỏ quấy động cà phê một chút, sau đó đưa tới cạnh môi anh.
Thi Vực uống một ngụm cà phê, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút.
Sắp 12h rồi.
Anh ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Có đói bụng không?”
Thẩm Chanh đưa cái ly đến bên miệng, nhẹ hớp một ngụm cà phê, mới trả lời vấn đề của anh: “Ừ, có chút.”
Thi Vực đưa tay đoạt lấy ly trong tay cô, nghiêng người bỏ lên trên bàn, sau đó đẩy Thẩm Chanh từ trên người ra.
Đợi đến sau khi Thẩm Chanh đứng vững gót chân, anh cũng đứng lên theo, không nói một lời trực tiếp dắt tay của cô, lôi kéo cô chạy ra ngoài.
”Đi đâu?”
Thẩm Chanh đuổi kịp bước chân của anh, đồng thời cũng vươn tay rút ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Nào ngờ, vừa rút tay lại, liền bị Thi Vực nắm chặt lấy.
Không cho cô một cơ hội phản kháng, liền mở cửa phòng ra, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Đang là lúc nghỉ giữa trưa, nhân viên ở các khu làm việc đang ăn cặp cơm hộp nói chuyện phiếm,.
”A, mau nhìn bên kia.”
Không biết là ai nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, tất cả nhân viên đều nhìn sang theo phương hướng người nọ chỉ vào.
Cửa thang máy tư nhân của tổng giám đốc, đứng hai người.
Một nam một nữ, tay nắm tay.
Không thể nghi ngờ, hai người kia chính là Thi Vực và Thẩm Chanh.
Một người phụ nữ có chồng và cấp trên có cử động thân mật như vậy, ở dưới cái nhìn của mọi người thì đây đều là máu chó.
Lập tức, khu vực làm việc lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn không chuyển mắt khỏi phương hướng thang máy, nhìn hai người đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại....