Nếu như đổi lại người khác, khi nghe mình đang mang chính là song sinh, nhất định là kích động không thôi.
Nhưng phản ứng của Thi Vực và Thẩm Chanh, lại bình tĩnh đến có chút dị thường.
Thẩm Chanh nhàn nhạt mở miệng: "Tháng trước lúc em kiểm tra không có làm siêu âm B."
Ngụ ý, không có làm siêu âm B, làm sao biết là song sinh.
Bác sĩ Lưu nghe được lời cô liền nói ra nghi hoặc, giải thích: "Trị số máu HG có thể làm tham khảo đơn thai, song thai hoặc là đa thai. Hạng mục kiểm tra tháng trước của Thẩm tiểu thư bao gồm một hạng mục này, bình thường kết quả kiểm tra sẽ có vào hôm sau. Bệnh viện hẳn là từng gửi tin nhắn nhắc nhở Thẩm tiểu thư, bảo cô đi đến bệnh viện cầm kết quả."
Lúc này Thẩm Chanh mới nhớ tới....
Đoạn thời gian trước lúc cô lật xem điện thoại, xác thực đã từng thấy một tin nhắn đến từ bệnh viện.
Nhưng nội dung tin nhắn hình như là gì, kiểm tra lượng đường thấp nguy hiểm thông qua.
Không để ý đến có bảo cô đi đến bệnh viện lấy đơn kết quả xét nghiệm máu HG.
Bác sĩ Lưu do dự một lát, lại nói: "Giá trị HCG của cô cao hơn người mang thai bình thường gấp bốn lần, cho nên xác suất là song thai rất lớn. Huống hồ cô đã kiểm tra thai lần thứ ba, trước đó phải làm qua siêu âm B. Đơn kết quả siêu âm B có xác xuất đúng hơn lượng máu HG rất cao, cho nên có thể dùng đơn kết quả siêu âm B là chính xác. Nhưng ba tháng trước kia cô không làm kiểm tra ở bệnh viện chúng tôi, cho nên không tra được số liệu. Qua hơn hai mươi ngày nữa, cũng chính là lúc giữa năm tháng, cô có thể đến bệnh viện làm siêu âm màu bốn chiều." (Nội tiết tố hCG là loại hóc môn tạo ra các dấu hiệu của việc mang thai như ngực căng, nhạy cảm, buồn nôn v.v. Tất cả các triệu chứng này xuất hiện là do nội tiết tố hCG đang cao dần lên trong cơ thể)
Thẩm Chanh còn chưa kịp nói gì, cái cằm đột nhiên bị người một phát nắm lấy.
"Thiếu máu nghiêm trọng như vậy không nói cho anh, hửm?"
Không biết Thi Vực đã đi tới từ bao giờ, đứng ở trước mặt cô, bàn tay to siết chặc cằm của cô, nguy hiểm nhìn cô.
Lực đạo anh rất lớn, khiến Thẩm Chanh cảm thấy cái cằm đều sắp bị bóp nát rồi.
Bác sĩ Lưu liếc nhìn hai người, vẻ mặt không thay đổi gì, ngay sau đó dời tầm mắt, cầm bút lên mở đơn kiểm tra.
Vừa mở, vừa hỏi: "Trong khoảng thời gian này có ăn nhiều thực vật bổ huyết không?"
Thẩm Chanh bị Thi Vực hung hăng bóp cằm, nói không ra lời, chỉ có thể dùng gật đầu đến trả lời vấn đề của bà ta.
Bác sĩ Lưu ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại hỏi: "Có cùng phòng không?"
Thẩm Chanh: "...."
Cô chỉ là thiếu máu, có cùng phòng không có quan hệ với chuyện này sao?
"Có."
Môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng vừa động, tràn ra một chữ không lạnh không nhạt.
Có?
Thẩm Chanh nhìn anh, đột nhiên nhiên có một loại xúc động!
Một loại xúc động muốn xé khuôn mặt khiến người thần thấy đều căm phẫn kia.
Còn có xấu hổ hay không?
Bác sĩ Lưu gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Từ khi mang thai đến bây giờ đã cùng phòng qua mấy lần?"
"Một lần.... Ưm....
Thẩm Chanh muốn nói không có lần nào, nhưng chưa nói hết câu, tay bóp ở trên cằm cô liền tăng thêm lực đạo, đau đến cô nuốt lời nói trở vào.
Thi Vực nhìn xuống cô từ trên cao, khóe môi giơ lên một độ cong cười như không cười: "Bảo bối đừng làm rộn, chúng ta không chỉ một lần."
Nói xong, quay đầu nhìn về phía bác sĩ Lưu, đặc biệt nghiêm chỉnh trả lời: "Ba ngày một lần."
Thẩm Chanh: "...."
Dựa vào!
Chưa có lần nào, nơi nào đến ba ngày một lần!
Bút trên tay bác sĩ Lưu dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thi Vực và Thẩm Chanh, nghiêm túc nhắc nhở: "Trong lúc mang thai có thể cùng phòng, nhưng phải thích hợp, số lượng vừa phải. Nửa tháng một lần là được rồi, về sau phải chú ý."
Thẩm Chanh: "...."
Đặc biệt sao, quá dọa người!
Người đàn ông này, thật sự không biết xấu hổ đến ông nội nhà anh rồi...