"Không cần đâu dì nhỏ, cháu thật sự không sao." Cố Liên Thành từ chối nói: "Lúc ấy trẹo chân bác sĩ đã nói, chỉ là gãy xương rất nhỏ mà thôi. Băng thạch cao, lại nằm trên giường một thời gian ngắn, hiện tại về cơ bản có thể xuống đất bước đi, hẳn là không có trở ngại."
"Cháu đó, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, như nữ siêu nhân, thương động cốt đều không thấy cháu khóc." Diệp Cẩn thở dài nói, "Cháu thật sự không đi dì cũng không miễn cưỡng cháu, nhưng cháu phải đi bệnh viện kiểm tra lại đúng hạn, nhìn xem khôi phục thế nào."
"Cháu biết rồi dì nhỏ." Cố Liên Thành cười cười, "Ngoại trừ ba mẹ cháu, cũng chỉ có dì quan tâm cháu nhất, vết thương ở trên người của cháu, nhưng thật giống như đau ở trong lòng dì."
"Cháu biết là tốt rồi." Diệp Cẩn nói: "Mẹ cháu là chị họ ruột của dì, dì cũng chỉ có một cháu gái là cháu, cháu không đối tốt với cháu thì còn đối tốt với ai."
Không đợi Cố Liên Thành mở miệng, cô ta lại nói: "Dì nhỏ làm cái gì cũng là vì tốt cho cháu, kể cả trước đó bảo cháu đi tiếp cận Tiểu Vực. Cháu ddungwfw cảm thấy dì nhỏ quá ích kỷ, bởi vì chuyện tình cảm này, nếu cháu không đi tranh thủ, thì vĩnh viễn đều không chiếm được."
Nghe cô ta nói như vậy, ánh mắt Cố Liên Thành phai nhạt một chút, cô mím môi im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Dì nhỏ, cháu có chuyện muốn nói với dì, hy vọng dì có thể hiểu cho cháu."
Diệp Cẩn nghe tiếng, mơ hồ đoán được là chuyện không tốt, vì vậy nghiêm túc lên, "Chuyện gì?"
"Cháu nghĩ, cháu không thể đi tiếp cận Thi Vực." Cố Liên Thành nhẹ nói: "Cháu đã yêu một người đàn ông khác."
Diệp Cẩn hoảng hồn, "Gì? Cháu nói cháu đã yêu một người đàn ông khác?"
"Đúng." Cố Liên Thành không có giấu diếm, không hề giữ lại nói cho cô ta biết: "Anh ấy tên Tần Cận, chúng cháu đã quen biết từ ba năm trước. Anh ấy rất ưu tú, cũng rất có bản lĩnh, không hề kém hơn Thi Vực."
"Liên Thành, có đôi khi chuyện tình yêu này không phải đơn giản như bề ngoài, cháu nói cháu yêu anh ta, vậy anh ta thì sao, có yêu cháu không? Cháu không thể bởi vì một nhân tố phương diện liền...."
Không đợi Diệp Cẩn nói xong, Cố Liên Thành liền chặt đứt lời của cô ta: "Dì nhỏ, cháu rất rõ ràng lòng của mình, hy vọng dì đừng can thiệp chuyện của cháu."
"Nhưng mà...."
"Dì nhỏ, lần sau gặp mặt lại trò chuyện đi, cháu hơi mệt một chút, muốn ngủ một giấc."
Cố Liên Thành viện cớ, liền cúp điện thoại.
Cô nằm ở trên giường, cầm di động trầm tư một lúc, cuối cùng mở bản đồ định vị ra, tìm được điểm đỏ mục tiêu trên đó, quan sát lộ tuyến đối phương.
Sở dĩ Tần Cận và Thi Vực tách ra đi, không phải bởi vì máy bay tư nhân không ngồi được nhiều người như vậy, mà là bởi vì mục đích khác của anh.
Trước đó lúc chân Cố Liên Thành vừa bị thương, Tần Cận từng đi đến nhà cô ta thăm cô ta một lần, lúc ấy điện thoại Cố Liên Thành hỏng nên đưa đi sửa, cô ta mượn điện thoại di động của anh gọi một cú điện thoại.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong cô ta không có lập tức trả lại điện thoại cho Tần Cận, nói là đói bụng rồi, muốn ăn bò bít tết.
Tần Cận không biết làm món ăn, càng sẽ không làm bò bít tết, cho nên liền lái xe đi mua.
Lúc ấy quên cầm điện thoại, anh cũng không có để ý, sau đó có một lần cầm điện thoại đi kiểm tra mới phát hiện, trong điện thoại di động có gắn thiết bị định vị truy tìm.
Khi đó anh mới biết được, lúc ấy Cố Liên Thành cũng không phải thật sự muốn ăn bò bít tết, mà là vì muốn cài thiết bị định vị ở trong điện thoại anh nên cố ý đẩy anh đi.
Vì không để cho Cố Liên Thành phát giác mà đề cao cảnh giác, anh không có vứt bỏ thiết bị định vị trong di động ra