Thi Vực ừ một tiếng, nhìn liếc nhìn đứa nhỏ trong ngực bác sĩ, vuốt vuốt trán, lặng im không nói.
Lại qua hơn mười phút dài dòng buồn chán, cửa phòng mổ được đẩy mở lần nữa.
Lần này được đẩy ra, ngoại trừ Thẩm Chanh, còn có một viên thịt nhỏ.... khác.
Chỉ là lần này, Thi Vực lại trực tiếp bỏ qua túi sữa nhỏ còn lại, ánh mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ lâm vào trạng thái nửa hôn mê ở đằng kia.
”Trạng thái rất tốt, hửm?” Giọng điệu lạnh như băng, mang theo một cổ lệ khí mạnh mẽ, khiến người ta không rét mà run.
Bác sĩ vội giải thích: “Thi thiếu gia, xin ngài yên tâm, Thẩm tiểu thư chỉ là tiêu hao quá nhiều thể lực dẫn đến quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi thôi.”
Lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, anh cúi người nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Chanh chăm chú.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa, lau đi tầng mồ hôi mỏng kia cho cô.
Khuôn mặt vẫn luôn lạnh băng như sương, cuối cùng nổi lên một nụ cười như có như không.
Trong nụ cười đó ẩn chứa rất nhiều tình ý, bác sĩ bên cạnh, không có ai là không nhìn ra!
Trong lòng mọi người lặng lẽ thở phào một hơi, cũng may đỡ đẻ thuận lợi.
Thẩm Chanh được bác sĩ đẩy vào trong phòng bệnh, Thi Vực cũng đi vào theo, tự mình ôm cô đến trên giường, đắp kín mền cho cô.
Ngón tay suông dài ôn nhu đẩy tóc rối loạn che trán cô ra, trong mắt mang theo chút đau lòng.
Đúng lúc đó, bác sĩ ôm đứa bé đến trước mặt anh, cười nói: “Cũng là một bé trai.”
Thi Vực nghe tiếng, con ngươi lạnh lẽo, ánh mắt dần dần sắc bén.
”Ừ, rất tốt.”
Cánh tay dài duỗi ra, không chút khách khí bóp lên mặt túi sữa nhỏ một cái.
”Oa!”
”Oa oa....”
“.... Oa....!”
Tiếng khóc vang dội, đau xé cõi lòng, không biết khóc đến có bao nhiêu đau lòng.
Bác sĩ ôm dỗ dành, sau đó dặn dò một vài chuyện, liền ôm đứa nhỏ đi.
Lúc Thẩm Chanh tỉnh lại, kim đồng hồ chỉ hướng 3h15.
Chính là rạng sáng, thời gian đêm khuya thanh vắng.
Thẩm Chanh vẫn luôn có một thói quen, đèn sáng quá sẽ không ngủ yên, mà đèn trong bệnh viện lại chính là đèn màu trắng chói mắt.
Cho nên, đèn trong phòng được người tắt, không có mở.
Nhưng tối nay ánh trăng đặc biệt tốt, bức màn không có kéo chặt, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào, chiếu sáng gian phòng.
Thi Vực ngồi ở trên sofa bên giường, tay phải dựa vào ở trên tay vịn của ghế sofa chống bên mặt, nhắm nửa mắt, tràn đầy nhuệ khí.
Thẩm Chanh liếc mắt liền thấy anh, thấy anh không có ngủ, không kiềm được nhăn lông mày một chút: “Sao không ngủ?”
Vừa sinh đứa nhỏ, thân thể vẫn rất yếu, giọng điệu nhẹ nhàng.
”Muốn đợi em tỉnh.”
Thi Vực đứng dậy đi tới, ngồi ở bên giường, cứ nhìn cô như thế.
Thẩm Chanh khẽ ngẩng đầu, mi tâm càng nhíu chặt, “Đồ khốn, anh suýt chút nữa hại chết em.”
Sinh con, thật sự còn đáng sợ hơn cả chết.
Hiện tại nhớ tới, cô còn cảm thấy có chút không chân thực....
”Về sau sẽ không có nữa.” Thi Vực giơ tay lên, giúp cô sửa sang tóc, cúi người khẽ hôn xuống môi cô.
“....”
Thẩm Chanh cảm thấy nụ hôn này có thể đầu độc người, trong nháy mắt làm cô yên tâm.
”Đau không?”
Thi Vực ở bên tai cô, nhẹ giọng hỏi.
”Đau....”
Bị thương ở nơi nhạy cảm như vậy, làm sao có thể không đau?
Hiện tại, cô cũng không dám lộn xộn.
”Vậy thì ngủ tiếp một lát đi.”
Giọng nói khàn khàn, ôn nhu nói không nên lời.
Thẩm Chanh nhìn anh một cái, gật gật đầu, nhắm mắt lại lần nữa.