Trò chơi?
Thẩm Chanh nhẹ nhàng kéo môi, trên mặt tinh xảo đến có thể làm người ngạt thở vẽ ra một nụ cười khẽ, nguy hiểm mà trí mạng: “Phụng bồi đến cùng!”
Tô Ngôn Nhiễm thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng, cười lạnh một tiếng: “Không biết lúc đối mặt với tử vong, cô còn có thể lạnh nhạt như vậy không?”
Thẩm Chanh lười biếng dựa ở trên cửa sắt, liếc cô ta một cái, “Thử xem sẽ biết ngay thôi.”
”Tôi thưởng thức quyết đoán của cô....” Tô Ngôn Nhiễm nói xong, cố ý dừng một chút, sau đó gằn giọng lớn tiếng: “Nhưng tôi rất chán ghét người như cô!”
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, cô ta nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn cô luôn tự cho là đúng như vậy, rõ ràng sa sút giống như con chó, vẫn còn muốn giả bộ thanh cao! Giống như hiện tại, thân bị vậy trong lồng giam, còn không biết hối cải!”
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn Tô Ngôn Nhiễm, nhìn ánh mắt vốn bình tĩnh của cô ta từ lành lạnh trở nên tàn bạo hung hăng, rồi trở nên nóng nảy.
Cặp mắt kia rất quen thuộc, ánh mắt như vậy cũng rất quen thuộc, giống như một con báo không có nhân tính, muốn xé nát cô.
Cô khép mắt lại, so sánh cặp mắt kia với từng người trong trí nhớ.
Đột nhiên, cô mở mắt ra.
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cổ tay Tô Ngôn Nhiễm, trong nháy mắt, trong lòng sáng tỏ.
Sao cô lại bỏ sót cái bớt màu đỏ mà chỉ người kia mới có chứ!
Cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt trở nên xa lạ, khóe môi giương nhẹ, chợt mỉm cười: “Giải phẩu thẩm mỹ?”
Tô Ngôn Nhiễm cười khinh miệt: “Giải phẫu thẩm mỹ thì thế nào? Chẳng lẽ cô còn có tư cách quản tôi?”
”Quản cô?” Thẩm Chanh xì cười một tiếng: “Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú đó.”
”Coi như bây giờ cô có hứng thú, cũng chưa chắc có thể làm gì tôi! Thẩm Chanh, cô còn nhớ rõ chuyện mình từng làm vhws? Cô có biết cô hại cha của tôi có bao nhiêu thảm không! Ông ta chính là cậu ruột của cô, sao cô có thể nhẫn tâm để cho ông ấy làm việc nhận đủ hành hạ ở trong sòng bạc, tự sát năm lần bảy lượt! Cô quá tàn nhẫn quá vô tình rồi!”
Tô Ngôn Nhiễm nói xong, hai mắt sung huyết, tay thả rủ bên người không khỏi nắm chặt thành quyền.
Chỉ là, Thẩm Chanh vẫn không có phản ứng, cô lạnh nhạt kéo môi: “Vậy ông ta đã chết chưa?”
”Cô hận không thể khiến ông ta chết đúng không!” Tô Ngôn Nhiễm giận quá hóa cười, “Nhưng không thể như cô mong muốn, hiện tại cha của tôi không có bệnh không có đau, không biết đang trôi qua cuộc sống tốt thế nào đâu!”
”À! Chúc mừng cô!”
Tô Ngôn Nhiễm đột nhiên dán sát mặt đến gần cô, cười đến vô cùng quỷ dị, “Biết tại sao tôi giải phẫu thẩm mỹ không? Bởi vì tôi muốn báo thù, tôi muốn ép cô chịu đựng hành hạ thống khổ ở trên thân người một nhà chúng tôi, đòi lại gấp trăm lần ngàn lần, thậm chí là gấp một vạn lần!”
Thẩm Chanh cứ nhìn cô ta như thế, không giận không cười, lạnh nhạt như nước.
Tô Ngôn Nhiễm đưa tay chỉ vách tường trong phòng tối, cười to nói: “Biết dấu hiệu này chứng minh điều gì không? Tôi đoán cô nhất định không biết.... Nhưng không sao, tôi có thể nói cho cô biết.”
Cô ta lại tiến gần sát Thẩm Chanh thêm vài phần, thần thần bí bí nói: “Dấu hiệu này chứng minh một người, một tổ chức. Người đó gọi Phượng Cửu Mị, cái tổ chức kia tên là Mị Cửu Môn. Nếu như năng lực chồng cô có thể thông thiện, như vậy năng lực môn chủ của chúng tôi có thể thông địa ngục. Ngài ấy có thể có vô số cách có thể khiến cho các người, chết không có chỗ chôn!”
Thấy vẻ mặt Thẩm Chanh vẫn không có biến hóa, cô ta lại bồi thêm một câu: “Có lẽ cô còn không biết, cho đến tận bây giờ, không người nào có thể phá hủy một tổ chức lớn mạnh mẽ như Mị Cửu Môn. Dù người đàn ông của cô có năng lực hơn nữa, cũng không làm gì được đâu.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Nhìn cô ta đi ra một khoảng cách, cuối cùng Thẩm Chanh cũng lên tiếng, “Chỉ mong cô không phải là một người chôn cùng kia.... Thái Minh Kiều.”