Lúc Tần Cận lên lầu, Diệp Tử nâng cằm lên trầm tư một lúc, sau đó mè nheo ngồi vào bên cạnh Thẩm Chanh.
Một tay cô che trên bờ môi, cẩn thận hạ giọng: “Mỹ nhân, anh Thi Vực....”
Nói xong, còn bĩu môi về phía phương hướng phòng sách trên lầu một cái, “Sẽ thường hay nghĩ muốn cái đó cùng chị sao?”
Thẩm Chanh sửng sốt, “Hả?”
Diệp Tử cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói được một câu: “Chính là cái....”
Nhìn thấy mặt cô nhóc hơi đỏ, cuối cùng Thẩm Chanh cũng hiểu được, nhưng vẫn giả bộ như không hiểu, trêu chọc cô: “Cái gì?”
Diệp Tử vừa thẹn vừa lo lắng, kéo tay Thẩm Chanh một chút, gắt giọng: “Mỹ nhân!”
Rốt cuộc Thẩm Chanh cũng nghiêm chỉnh lại, “Em hỏi chuyện đó để làm gì?”
Mặt Diệp Tử đỏ giống như mật đào chín, che che giấu giấu: “Em, em cái kia, với anh ấy, ba tháng sau....”
”Lên giường?”
Thẩm Chanh nói đến thẳng thắn như vậy, khiến Diệp Tử càng ngượng ngùng, cô bé khẽ gật đầu, “Em.... phải làm sao đây?”
Thẩm Chanh chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay ở trên mặt bàn, một tiếng tiếp một tiếng, rất có tiết tấu: “Em nghĩ sao?”
Diệp Tử quẫn bách không thôi: “Em không biết....”
”Nếu như em yêu anh ta, vậy thì được.” Dù sao, đây đều là chuyện nước chảy thành sông.
Diệp Tử cái hiểu cái không gật gật đầu.
Đang nói, Thi Vực và Tần Cận một trước một sau đi xuống từ trên lầu.
Diệp Tử vừa thấy, lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Thẩm Chanh thở dài, rõ ràng như vậy, nhìn giống như đã làm việc trái với lương tâm.
Nhưng hai người kia vừa nói xong chính sự, cũng không chú ý tới tình huống bên này.
Thi Vực trực tiếp đi về phía Thẩm Chanh, lúc đến gần, không nói một lời, cúi người liền bế cô lên.
Lúc xoay người, liền nói với Tần Cận: “Thời gian không còn sớm.”
Đây là đuổi người trần trụi!
Tần Cận đại gia ngồi xuống bên cạnh bàn: “Thời gian không gấp, không vội.” Ngay sau đó tuyệt không khách khí phân phó người làm, “Thức ăn nguội rồi, lại bưng lên một phần, ông đây muốn ăn no rồi mới đi.”
Thi Vực cũng không quay đầu lại: “Tùy chú.”
Lập tức bước đi lên cầu thang, vào phòng ngủ, trở tay đóng sập cửa.
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày: “Bây giờ còn sớm như vậy....”
Thi Vực cười nhẹ một tiếng: “Em chọn trêu chọc lửa, hửm?”
Thẩm Chanh: “....”
Nghe thấy cửa đóng rầm một tiếng, Tần Cận quay đầu nhìn về phía Diệp Tử: “Khi nào thì chúng ta được như vậy?”
Diệp Tử vẫn đang suy nghĩ viễn vong, nghĩ lời Thẩm Chanh vừa nói, không có trả lời anh.
Tần Cận bá đạo ôm cô vào trong ngực, hôn một cái ở trên miệng của cô, bất mãn nói: “Anh đang nói với em.”
”A?” Diệp Tử cuống quít hoàn hồn, “Anh nói gì?”
Tần thiếu gia trực tiếp dùng một nụ hôn trừng phạt, kết thúc đề tài này.
Mà trong phòng, Thi Vực và Thẩm Chanh cũng quyện vào nhau, hôn đến không thể tách rời.
Không dễ gì mới có được một khe hở, Thẩm Chanh thở dốc hai tiếng, tính nói sang chuyện khác: “Anh ném bọn họ dưới lầu sao?”
Trên người Thi Vực tỏa ra hơi thở quá mức nguy hiểm, “Ý em muốn nói....”
Tiếng nói dừng lại, ngẩng đầu lên từ trên xương đòn vai của cô, “Muốn cho bọn họ đi vào nhìn?”
“....”
Thẩm Chanh nhướng mày, đưa tay muốn đi kéo quần áo của anh.
Nhưng Thi Vực lại thoáng cố định tay cô.
Lại cúi đầu hôn lên, lần nữa dây dưa một phen với cô, liền vùi đầu ở lồng ngực của cô: “Ngủ đi.”
Đợi đến khi Thẩm Chanh ngủ thiếp đi, anh mới đứng dậy đi phòng sách.
Trong phòng mờ tối, anh đốt một điếu thuốc, tàn thuốc lóe sáng liên tục, nhấp nháy ở trong đêm tối.
Bàn tay to bất tri bất giác siết chặt, tàn thuốc bị nghiền tắt ở đầu ngón tay.
Cùng lúc đó, cửa phòng sách bị người chậm rãi đẩy ra.
Thẩm Chanh mặc đồ ngủ, dụi đôi mắt đang ngái ngủ, đi vào từ bên ngoài.