Cố Liên Thành đã làm xong suy nghĩ sẽ bị từ chối, thật không nghĩ đến, Tần Cận lại nói: “Gửi địa chỉ nhà em cho tôi.”
Giọng nói anh hơi trầm, khiến người ta nghe không ra cảm xúc giây phút này của anh là gì.
Cố Liên Thành sững sờ một chút, sau đó nói: “Em cảm thấy em không nên nói yêu cầu như vậy với anh. Cận, xin lỗi, có thể em là vì bị thương mới trở nên cảm tính như vậy, anh vẫn là không nên đến đây, em không muốn Diệp Tử hiểu lầm chúng ta.”
“Không sao.” Tần Cận nói.
“Không, các người cãi nhau chiến tranh lạnh vốn chính là do em, hiện tại nếu như anh lại lui tới với em, anh và Diệp Tử có thể sẽ không quay lại được nữa. Ở phương diện đối đãi tình cảm, phụ nữ đều là ích kỷ, kể cả em. Cận, anh biết không? Nếu như đổi lại là em, bạn trai của em có mờ ám với phụ nữ khác, em cũng sẽ không rộng lượng bỏ qua cho anh ta, nhất định sẽ không tha thứ cho anh ta.”
Đầu kia, sau khi Tần Cận nghe vậy, cười khẽ lên: “Hai người ở cùng nhau, phải tin tưởng lẫn nhau, nếu cô ấy không tin tưởng tôi, tôi nghĩ tình cảm giữa tôi và cô ấy cũng không chịu được khảo nghiệm của thời gian, sớm muộn gì đều sẽ có một ngày chia tay, còn không bằng sớm kết thúc.”
Cố Liên Thành thoáng sửng sốt, “Anh định chia tay với cô ấy?”
“Ừ, không muốn tiếp tục nữa.”
“Nhưng mà, các người ở cùng nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có một chút tình cảm sao? Thật sự cứ kết thúc như vậy, anh sẽ không hối hận chứ?”
“Vừa lúc mới bắt đầu thì có, sau đó liền chầm chậm nhạt dần.” Tần Cận cười đến không quan tâm, “Ở trong tự điển của tôi, sẽ không có hai chữ hối hận. Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Nếu như trong lòng của tôi còn có cô ấy, tôi sẽ tuyệt đối không buông tay. Nhưng nếu như trong lòng không có cô ấy, tự nhiên cũng sẽ không giữ cô ấy lại.”
Anh dừng một chút, lai tiếp tục nói: “Ban đầu lúc mới quen cô ấy, tôi giống như thấy được bóng dáng em ở trên người cô ấy, nhưng sau đó chung đụng thời gian lâu dài mới phát hiện, tất cả đều là ảo giác....”
Cố Liên Thành nhíu chặt mày, cẩn thận hỏi, “Anh coi cô ấy như thế thân của em ư?”
“Xem như thế đi.” Tần Cận cười sảng lãng: “Đàn ông đều rất nhớ tình xưa, tuy rằng ba năm trước tôi cự tuyệt em, nhưng cũng không có nghĩa thật sự không có một chút cảm giác với em.”
“Cho nên anh mới sẽ luôn giữ lại cái bật lửa em tặng anh....” Cố Liên Thành nói xong, giọng nói bất giác run rẩy lên, “Cho nên sau khi anh đánh mất cái bật lửa, tinh thần không yên, thậm chí là xem nhẹ bạn gái của mình, cũng phải tìm cái bật lửa trở về....”
Phát giác được sự khác thường của cô ta, Tần Cận hỏi: “Em sao rồi?”
“Không có gì.” Cố Liên Thành hít mũi một cái, muốn ép nước mắt rơi xuống trở về, gượng cười cho qua chuyện nói: “Cứ như vậy đi, Cận, chờ thương thế của em tốt rồi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi. Đến lúc đó hẹn Diệp Tử nữa, em tự mình nhận lỗi với cô ấy.”
Không đợi Tần Cận trả lời, cô ta liền cúp điện thoại, có thể là cảm thấy nói tiếp với anh nữa sẽ không khống chế được cảm nghĩ, cho nên cô ta chủ động kết thúc cuộc điện thoại này.
Nghe trong điện thoại truyền tới âm thanh bận, Tần Cận nhướng mày, tiện tay quăng điện thoại di động sang một bên.
Lực đạo quá lớn, điện thoại rơi tuột từ trên bàn trà xuống sàn nhà, vỡ thành mấy khối....
“Sao anh lại ném điện thoại?”
Diệp Tử tỏ vẻ không hiểu với cử động của anh, sau đó liền hạch hỏi anh.
“Bởi vì anh nhìn điện thoại liền khó chịu!” Tần Cận lạnh mặt, đưa tay liền nắm lấy cổ tay của cô, không nói một lời, một tay kéo cô vào trong ngực.
“Anh làm gì thế anh làm gì thế!” Diệp Tử bị động tác thô bạo của anh làm đau, vì vậy liền bắt đầu phản kháng, “Buông ra buông ra buông ra!”