Sắc mặt Tô Trấn Hùng trở nên có chút khó coi, nhưng ngại có Thi Ngạo Tước ở đây, ông ta chỉ có thể ẩn nhẫn không phát, nói: "Không đi công ty của ba làm việc cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là con phải trong nhà, như vậy dù con tiếp tục làm nữ hầu ba cũng không can thiệp con."
Tô Cửu Y cùng không cảm thấy ông ta đây là đang nhượng bộ, mỗi một câu ông ta nói đều nói đến như là chuyện đương nhiên, giống như ông ta thật sự đã làm một người cha xứng chức.
"Tôi vẫn là câu nói kia, cuộc đời của tôi, ông không có quyền thao túng." Cô nói.
"Tô Cửu Y, cô không nên quá phận, ba của cô làm như vậy là vì tốt cho cô, mà không phải đang hại cô." Triệu Thư Nhã có chút bất bình mở miệng: "Trước đây cô ở hộp đêm làm việc thì thôi đi, bây giờ còn chạy đi làm nữ hầu gì đó. Nhà họ Tô chúng ta cũng coi như là gia đình giàu có, làm đại tiểu thư nhà họ Tô, cô cảm thấy đi làm người giúp việc cho người khác thích hợp sao? Truyền đi còn không để cho người khác chê cười, nói chúng tôi mời được người giúp việc lại không nuôi nổi một đứa con gái."
Tô Trấn Hùng không có chặt đứt lời của Triệu Thư Nhã, ông ta im lặng chẳng khác gì là đang công nhận lời nói của Triệu Thư Nhã, vì vậy bà ta càng thêm táo tợn hơn0: "Tôi tự nhận là đối đãi với cô không tệ, nhưng cô làm như vậy chẳng khác gì là đang nói cho người khác biết, tôi đây là một người mẹ kế chanh chua không tốt với cô, muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô."
Nghe đến đó, Tô Cửu Y nhịn cười không được, tự nhận đối với cô không tệ, qua nhiều năm như vậy, cô thật đúng là không thấy được Triệu Thư Nhã từng đối xử không tệ với cô.
Bắt đầu từ khi bước vào nhà họ Tô, Triệu Thư Nhã liền tìm cách chèn ép cô, đối nghịch với cô khắp nơi, thậm chí cùng người giúp việc ức hiếp cô. Đây sẽ là đối với cô không tệ ư.
"Tôi cảm ơn bà." Tô Cửu Y cười nói: "Cảm ơn bà đối với tôi không tệ, cảm ơn bà cho tôi thấy rõ ràng rất nhiều thứ, ví dụ như lòng dạ con người. Tâm như rắn độc nhưng lúc nào cũng biểu hiện vô hại, để khi người khác cho rằng bà không làm họ bị thương, bà sẽ cho người đó một kích trí mạng nhất."
"Tô Cửu Y." Giọng nói Tô Trấn Hùng nghiêm nghị lại, "Nói gì vậy hả."
Tô Cửu Y nghe tiếng nhìn về phía ông ta, nụ cười trở nên có chút chua sót, đây là cha của cô, cha ruột của cô, đến lúc này còn không chịu đứng ở phía cô, vẫn còn đang bảo vệ Triệu Thư Nhã.
Cái nhà này, cô đã không còn lý do ở lại nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Cửu Y, ánh mắt Thi Ngạo Tước dần dần trở nên âm lãnh, anh lạnh nhạt quét nhìn Triệu Thư Nhã, sau đó rơi tầm mắt vào trên người Tô Trấn Hùng.
"Quản tốt người phụ nữ của ông, nếu lại để tôi thấy bà ta dùng thái độ như vậy đối với người phụ nữ của tôi, tôi không dám đảm bảo ngày mai bà ta còn có thể sống đứng ở chỗ này."
Thi Ngạo Tước lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, trong khoảnh khắc, anh giống như hóa thân thành ma quỷ đi ra từ địa ngục, cao thấp quanh thân không một chỗ không đang tỏa ra lệ khí nguy hiểm.
Tô Trấn Hùng cho rằng Thi Ngạo Tước sẽ cho ông ta vài phần mặt mũi, ít nhất sẽ không trở mặt với ông ta ngay trước mặt Triệu Thư Nhã và Tô Cửu Y, nhưng vẫn đi sai nước cờ, không có tính đến anh sẽ không hợp với đạo làm người như vậy.
Ông ta biết rõ cách làm người của Thi Ngạo Tước, từ trước đến nay tâm ngoan thủ lạt nói một không hai, sẽ nói như vậy, tự nhiên không phải đang nói đùa với ông ta, vì vậy mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: "Tước thiếu cậu đại nhân đại lượng, đừng không chấp nhặt với phụ nữ." Nói xong, liếc mắt ra hiệu với Triệu Thư Nhã bên cạnh, ý bảo bà ta nhanh tránh đi.
Triệu Thư Nhã quan sát sắc mặt Thi Ngạo Tước một chút, phát hiện vô cùng âm trầm, nhìn có vẻ tâm trạng giống như thật sự rất kém, đành phải nghe theo, đứng dậy chạy lên lầu.