Sáng hôm sau tỉnh lại.
Đầu nhỏ của Đường Diễm hoàn toàn không nhớ nổi tối hôm qua từng phát sinh chuyện gì.
Điện thoại đặt ở trên đầu giường đột nhiên chấn động, đưa tay cầm điện thoại di động qua.
Một video phim ngắn, người gửi là Thi Vực.
Ngón tay suông dài mở video ra....
Hình ảnh trong video, quả thực là vô cùng thê thảm.
Một người đàn ông đẹp trai nằm ở trong đống rác, ôm một đống rác khó ngửi lật bên trái lăn sang phải.
Hơn nữa lại có thể.... Còn ôm đống rác cuồng hôn....!
Người nọ, chính là anh!
"Nôn...."
Đường Diễm suýt chút nữa đã dâng hiến lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Cũng cùng thời gian đó, Mộ Bạch và Thi Vực đang xem video này cười điên cuồng không ngừng.
Đường Diễm ôm rác là thật, nhưng vẫn không đến mức coi rác thành mỹ nữ cuồng hôn.
Video là Mộ Bạch quay, hậu kỳ chế tác là Thi Vực an bài người thao tác.
Về sau nếu để cho anh nghe được hai chữ xử nam, sẽ để cho người lột quần áo của kẻ trong video.
Xem trò cười xong rồi, Mộ Bạch thở dài.
Thi Vực thấy thế, nghiêng mắt nhìn anh ta, "Sao rồi?"
Mộ Bạch dựa vào trên ghế sofa, giang hai cánh tay, một bộ dáng rất mệt mỏi, "Cậu nói, có biện pháp gì để không đi xem mắt không?"
Thi Vực bắt chéo chân, tay thon dài lướt qua mỗi một phần văn kiện cần anh ký tên, một hồi lâu sau, anh mới động khóe môi, "Không có cách nào."
Mộ Bạch lại thở dài, "Xem ra, hiện tại cũng chỉ có thể mặc người chém giết..."
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, Mộ Bạch đứng lên, "Thời gian gần đến, tôi đi trước đây."
Thi Vực ừ một tiếng, quăng một ánh mắt cậu nhớ bảo trọng.
........
"Con gái, con nhanh thay quần áo đi!"
"Cha không dễ gì mới nhờ được người sắp xếp lần xem mắt này cho con, cũng đừng để lỡ!"
"Con gái...."
Thẩm Trung Minh vừa líu ríu, vừa moi quần áo cũ mấy thập niên trước ra.
Thẩm Chanh vùi trên sofa, thong thả ung dung gặm bánh bao, lười để ý đến ông.
Bận rộn rất lâu, lại không thấy con gái có một chút phản ứng, Thẩm Trung Minh đi lên trước, "Trước kia vẫn là cha nghe lời con, hôm nay dù thế nào thì con cũng phải nghe cha một lần."
"...."
Thẩm Chanh không nói gì, Thẩm Trung Minh càng lo lắng, "Con gái, điều kiện nhà chúng ta ở chỗ này, không thể có lựa chọn đâu...."
Không đợi cô nói chuyện, ông lại nói: "Lần này cha chạy rất nhiều đường, nói rất nhiều lời hữu ích, mới nhờ được con dâu chú Lý của con giới thiệu cho con mối hôn sự này."
"Nghe nói gia cảnh đối phương ưu việt, được hoan nghênh ở thủ đô này! Nếu con có thể gả đi, đó chính là mệnh hưởng phúc đó con gái...."
Lông mày nhỏ nhắn của Thẩm Chanh khẽ nhướng, "Ngưu bức như vậy còn ép đi xem mắt, không phải người tàn chính là thiếu não."
Khóe miệng Thẩm Trung Minh giật giật, "Lão Lý nói vóc dáng người này rất đẹp trai, hơn nữa sự nghiệp thành công. Nếu thật kém như vậy, sao cha nỡ đẩy con xuống nước...."
Thẩm Chanh không để ý tới ông, ông dựa vào bên cạnh liều chết cứng rắn.
"Con gái, con đi liếc mắt nhìn thôi, nếu không thích cha liền trực tiếp rời đi."
"Con gái, con nói đi, cơ hội tốt như vậy, cha có thể đi đâu tìm chứ...."
"Con gái, hôm nay con nghe cha một lần, nếu không được, không gả ra được, về sau cha tuyệt không nói đến chuyện này nữa!"
Một câu cuối cùng vang lên.
Thẩm Chanh dùng tốc độ cực nhanh xoay người xuống ghế sofa, trở về phòng khóa cửa lại.
Chưa tới một phút đồng hồ, liền thay đổi một thân quần áo sạch sẽ.
Áo sơ mi trắng, quần jean, mặc đơn giản nhất, lại càng tự nhiên trang nhã.
Cô bước nhanh đi ra khỏi nhà, Thẩm Trung Minh mới phản ứng kịp, vội đi theo ra ngoài.