Diệp Tử không để ý sắc mặt của anh, ung dung tự nhiên mở áo khoác tây trang choàng ở trên người cô ra, chỉ vào nơi trước ngực, "Anh xem cái lỗ này, vừa nhìn đã biết là kéo, đâu giống như căng rách?"
Nếu như muốn dùng hai chữ căng rách để hình dung lỗ hổng rõ ràng quần áo trên người cô, quả thật có chút không thích hợp, bởi vì vết rách trên quần áo cũng không phải rách từ chỗ khâu, bởi vì hình dáng rất rõ ràng.
Tần Cận quay đầu liếc cô một cái, không nói một chữ, trực tiếp đưa tay khép áo khoác trên người cô lại, bọc nghiêm nghiêm thực thực cô lại.
"Đây là đoạn đường có máy giám sát, chớ lộn xộn."
Bởi vì vết rách trên quần áo Diệp Tử đúng lúc ở vị trí trước ngực, mơ hồ lộ áo ngực màu trắng ra bên trong, làm một người đàn ông cũng có tham muốn chiếm hữu rất mạnh, tuyệt đối sẽ không có ý muốn cho phép người phụ nữ của mình trừ mình ra còn có bất kỳ người đàn ông nào ngấp nghé.
"Tại sao đoạn đường có giám sát thì không thể động?"
Lái xe không thể vượt đèn đỏ, không thể siêu tốc, không thể cướp đoạt, không thể dừng lại ném loạn.... Diệp Tử hiểu rõ những thứ quy tắc giao thông cơ bản nhất này.
Nhưng là, cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghe qua có một điều: Quy tắc không thể lộn xộn ở đoạn đường giám sát.
"Bởi vì vừa anh vượt tốc độ." Tần Cận giải thích.
"Vượt tốc độ ở đoạn đường giám sát sẽ bị chụp ảnh, phạt tiền, nhưng tại sao không thể động?" Diệp Tử vẫn có chút rối rắm.
"Bởi vì lúc vượt tốc ngay đoạn đường giám sát, lúc đi ngang qua đoạn đường giám sát mà em lại chỉ vào ngực cho anh xem. Cho nên bảo em không nên lộn xộn." Tần Cận cau mày, giọng nói lạnh đến cực hạn, "Hiểu chưa?"
"À! Hiểu rồi!" Diệp Tử gật gật đầu, ngay sau đó có sực nhớ ra gì đó, thoáng đưa tay níu tay áo của anh lại, "Vậy lúc em chỉ vào ngực cho em xem, không phải là bị chụp xuống rồi ư?"
"Ừ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Gì mà phải làm sao đây?"
"Đến lúc đó anh đi nộp tiền phạt cho đội trưởng cảnh sát giao thông, bọn họ có thể chuyển hình ảnh máy giám sát cho anh xem không?"
"Sẽ."
"Vậy, vậy.... vậy có phải sẽ nhìn thấy động tác của em, và vết rách trên quần áo em đúng không...."
Tần Cận ừ một tiếng, tỏ vẻ cô nói đúng trọng điểm rồi.
"Thật là mất mặt!" Diệp Tử thoáng vùi mặt đến trên cánh tay anh, hạ giọng nói: "Vừa rồi, áo ngực em đều lộ ra rồi..."
Tần Cận không để ý cô, mà là thả chậm tốc độ xe, ngừng xe đến vị trí ven đường.
Sau khi xe dừng hẳn, anh vừa cởi dây an toàn ra, vừa nhắc nhở Diệp Tử: "Đến rồi."
Lúc này Diệp Tử mới ngẩng đầu lên, quan sát hoàn cảnh bên ngoài một chút.
Lúc này, trên tiệm bán quần áo nổi tiếng bên đường đang có công nhân thi công ở bên ngoài tủ kính, lắp đặt thủy tinh.
Thật sự đến tiệm bán quần áo cướp đoạt vào buổi sáng rồi....
Diệp Tử lấy tay siết chặc áo khoác trên người, nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Lúc cô còn đang do dự có nên xuống xe hay không, cửa xe ghế trước đã bị Tần Cận mở ra.
Anh cúi người xuống cởi dây an toàn thay Diệp Tử, Diệp Tử một phát bắt được tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh, thử dò hỏi, "Thật sự phải đi à?"
"Em nói đi?"
Tần Cận nói xong, trực tiếp đẩy tay nhỏ bé của cô ra, mở dây an toàn trên người cô.
Diệp Tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo xuống xe.
Bởi vì không thường mang giày cao gót, cô vừa xuống xe liền trẹo chân một chút, thân thể nghiêng tới trước.
May mắn Tần Cận tay mắt lanh lẹ, kịp thời đưa tay ôm eo của cô, kéo cô vào trong ngực, lúc này mới giữ vững thân thể lảo đảo muốn ngã của cô.
Anh chỉ cúi đầu nhìn người trong lòng một chút, liền nắm vai của cô đi vào trong tiệm quần áo.