Thẩm Chanh không hiểu rõ tại sao một tổng thống lại tốn công quanh co như vậy, chỉ là vì muốn để cô phá bỏ đứa nhỏ, rời khỏi Thi Vực?
Cô từng nghĩ, có lẽ cô đã đắc tội ông ta dưới tình huống cô không biết, mới sẽ dẫn tới việc bị trả thù.
Nghĩ tới đây, Thẩm Chanh đột nhiên nhếch miệng.
Cũng đều đến rồi, không cần suy đoán nữa.
Lần này người đàn ông đó ngược lại không có bỏ qua vấn đề của cô, mà là gật đầu tỏ vẻ tôn trọng với cô lần nữa, bàn tay mở ra chỉ hướng bên trong.
Thủ hạ hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy....
Thẩm Chanh cười cười, dưới chân lại không do dự, nện bước ưu nhã đi vào bên trong.
Dưới ánh mặt trời, duyên dáng yêu kiều, đẹp như vưu vật.
Lúc đi vào, tất cả người làm đều không ngoại lệ dừng lại nhìn cô.
Nắm tay cửa chính bằng gỗ vô cùng tốt có chút nặng nề, bị chậm rãi đẩy ra rồi từ từ đóng.
Thẩm Chanh đứng ở đại sảnh, cửa chính ngăn cách ánh mặt trời ở phía sau.
Trong sảnh không phải một bóng tối vô biên như trong tưởng tượng, ngược lại càng thêm sáng sủa hơn cả hành lang.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, cầu thang xoay tròn sang trọng màu vàng xoay quanh dọc theo cây cột, thông đến các tầng lầu, cuối cùng uốn lượn thẳng lên.
Phủ tổng thống, là dùng xây dựng kiểu tòa thành, phía trên đỉnh mang theo độ cong cực kỳ mỹ cảm.
Cửa sổ mái nhà ở trên nóc mở ra, dùng chất liệu trong suốt để ngăn che, như vậy có thể khiến cho đại sảnh sáng ngời, lại không đến mức bị nước mưa làm ẩm ướt.
Thẩm Chanh nhìn khắp bốn phía, không thể không nói, thiết kế của tòa kiến trúc này vẫn rất có phẩm vị.
Khắp nơi đều lộ ra hơi thở khiêm tốn nhưng lại xa hoa lộng lẫy.
Hờ hững quan sát hoàn cảnh của mình, đến khi một giọng nói từ tính truyền vào trong tai: “Thích không? Đó là thủy tinh tôi phái người đặc biệt vận chuyển bằng đường hàng không từ nước S về.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, từ từ xoay người sang chỗ đó.
Ở cửa đại sảnh ra vào, đã đứng một người đàn ông.
Thẩm Chanh không biết anh ta đứng ở nơi đó từ khi nào, có lẽ từ khi cô vừa tiến vào, anh ta vẫn đang ở đằng kia, chỉ là cô không để ý đến mà thôi.
Người đàn ông mặc đồ tây trang nghiêm chỉnh, tư thái có chút lười biếng, lưng dựa ở trên khung cửa, một tay nhàn nhã cắm vào túi quần, tay kia nắm thành quyền chống đỡ ở trên quai hàm.
Đôi mắt anh sâu và đen tĩnh mịch, mang theo mỹ cảm khác thường, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.
Đôi đẹp mắt đẹp như vậy được khảm ở trên mặt anh ta, gần như thêm hoa vào trên gấm cho ngũ quan của anh ta.
Người đàn ông này dễ coi này không có tính công kích, không phải loại tuấn mỹ lãnh tình, mang đến cho người khác một loại cảm giác như giữa trưa hè được tắm gió xuân.
Lúc Thẩm Chanh đang quan sát anh ta, người đàn ông cũng không hề che dấu quan sát cô.
Chỉ là ánh mắt của anh ta có chút thâm trầm, hình như là đang nhìn Thẩm Chanh, lại giống như thông qua mặt cô, để nhìn những thứ khác.
Qua một hồi lâu, hai người đều không có trao đổi.
Thẩm Chanh chưa từng quên mục đích mình tới nơi này, mặt không cảm xúc gì nhìn chằm chằm người đàn ông: “Anh, là tổng thống?”
Tuy rằng trong tiềm thức biết không còn người khác xuất hiện trong này, nhưng cô vẫn theo bản năng hỏi một câu.
Bởi vì người đàn ông này, nhìn có vẻ thật sự là quá mức.... trẻ tuổi.
Người đàn ông này nhiều nhất cũng không lớn hơn ba mươi tuổi.
Trong ấn tượng tổng thống một ngày kiếm tỷ bạc, lật tay làm mây úp tay làm mưa, ít nhất sẽ nhìn không sạch sẽ giống người đàn ông trước mắt này.
Người đàn ông khẽ gật đầu, coi như đã ngầm thừa nhận, ánh mắt nhìn Thẩm Chanh dần dần lộ ra một cổ nóng bỏng khó hiểu: “Tôi là Mạc Cẩn.”