"Nếu Thi Ngạo Tước thật sự cưới cô ta, tôi liền cầm bom nổ tung hiện trường hôn lễ" Thích Cảnh Nhân tức giận nói, "Chính là nhìn cô ta không vừa mắt."
Tống Trí Kha dẫn dụ tiếp tục nói tiếp: "Vậy Thiểu Bạch kết hôn thì sao?"
Thích Cảnh Nhân liếc mắt nhìn Tần Thiếu Bạch đang nói chuyện phiếm với đám công tử, sau đó giơ nĩa ăn lên suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi sẽ khiến người nữ trước khi kết hôn liền yêu tôi."
Tống Trí Kha bị cô đánh bại: "...."
*
Khách mời tham gia thọ yến, gần như đều kính rượu Tiền lão gia, chỉ là lúc Tô Cửu Y kính, rượu đỏ bị Thi Ngạo Tước bên cạnh đổi thành nước trái cây.
"Uống một chút tôi cũng sẽ không say." Cô nhỏ giọng nói.
"Lỡ như say khướt, chẳng phải là mất mặt tôi." Anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.
Hơi thở ấm nóng Thi Ngạo Tước thở ra rơi xuống bên tai Tô Cửu Y, làm cho cô có chút lòng dạ rối bời.
"Tôi say thì liên quan gì tới anh." Tô Cửu Y không biết lấy dũng khí ở đâu ra, nói, "Tiền Ức Tầm uống rượu mới có thể mất mặt anh chứ."
Cô không có ý thức được, giọng điệu phàn nàn của mình cực kỳ giống cô bạn gái nhỏ đang ghen.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt "Tôi rất tức giận", "Tôi không vui" của cô, Thi Ngạo Tước đột nhiên cảm thấy, tâm tình rất tốt.
Cách bọn họ không xa, hai người vốn luôn chán ghét đối phương đột nhiên mở ra hình thức buôn dưa lê.
"Tôi cảm thấy Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước có vấn đề." Thích Cảnh Nhân ngồi ở trên ghế dựa chống cằm quan sát người phía trước.
"Vậy em cảm thấy Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng thì sao?" Tần Thiếu Bạch bên cạnh đong đưa ly rượu đỏ, buồn cười nhìn cô.
"Rất xứng lứa vừa đôi, chỉ là không biết nhân phẩm Tô Man Ngưng thế nào, chưa từng tiếp xúc qua." Thích Cảnh Nhân nói nói, "Nhưng loại đại tiểu thư nuông chiều từ bé này, tuy rằng phong cách lẫn cử chỉ đều lộ ra hơi thở thục nữ, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, khuyên Tống Trí Kha vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."
"Bệnh đa nghi của em rất nặng." Thấy tóc của cô có chút rối loạn, Tần Thiếu Bạch quay cái ghế tới, kiên nhẫn giúp cô sửa sang lại.
"Đây là phương pháp sinh tồn." Thích Cảnh Nhân trả lời.
Động tác Tần Thiếu Bạch rất nhẹ, sợ mình bất cẩn kéo đau Thích Cảnh Nhân.
Bộ dáng chuyên tâm nghiêm túc của anh, khiến người bên ngoài vô cùng kinh ngạc. Tạm không nói đến hôm nay anh rất ít chào hỏi với phụ nữ, đến cả các cô gái chủ động tiến đến gần cũng không có tâm nói chuyện với họ, lúc nói chuyện phiếm với người khác, cũng sẽ thỉnh thoảng đặt tầm mắt ở trên người Thích Cảnh Nhân.
"Ở nước ngoài cũng có rất nhiều người theo đuổi em ư?" Anh hỏi.
Thích Cảnh Nhân không có trực tiếp trả lời vấn đề của anh, mà là nghiêm túc hỏi: "Anh thường hay sửa tóc giúp cô gái như vậy à?"
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở bóng cây rơi vào trên lọn tóc Tần Thiếu Bạch, như là rải đầy ánh vàng, trong tròng mắt đen nhánh của anh chứa vài phần sương mù.
"Lần đầu tiên."
Thích Cảnh Nhân nghe được Tần Thiếu Bạch nói như vậy.
Tống Trí Kha đứng ở đàng xa, bưng một ly rượu đỏ nhẹ nhàng lay động, ánh mắt rơi vào trên người Tô Man Ngưng chào hỏi bạn bè, trên mặt cô tràn đầy nụ cười vui vẻ, trong ánh mắt cũng đầy vẻ vang, xem ra cô cũng không có dễ dàng thẹn thùng như anh tưởng tượng, trong xương cốt vẫn rất vui vẻ, chỉ cần xem đối tượng thôi.
Sau khi trò chuyện với bạn bè, cô bước nhanh đi về phía anh, trên mặt còn mang theo vui vẻ vừa rồi, ngay cả bước đi cũng có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Tống Trí Kha cười ôn hòa, như gió xuân tháng ba.
Tô Man Ngưng lắc đầu nói, "Không có gì, chỉ là một chút chủ đề phụ nữ mà thôi."
Tống Trí Kha giương môi, tiến đến trước mặt cô, nói: "Có phải cô rất sợ tôi không?"