Là Tần Cận.
Có thể ôm ôm ấp ấp mình ở trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Tử đại khái cũng đoán được là ai.
Thẩm Chanh quan sát vẻ mặt hai người một chút, sau đó đứng thẳng dậy.
”Các người trò chuyện, chị đi trước một chút.”
Thấy cô sắp đi, Diệp Tử vội vàng gọi cô lại, “Mỹ nhân, em đi với chị.”
Nói xong, muốn đẩy tay Tần Cận ôm trên cổ cô ra.
”Chị ấy đi cũng đàn ông của chị ấy, em đi làm gì?”
Tần Cận một phát kéo tay của cô lại, không chỉ không chịu buông cô ra, ngược lại còn cúi đầu nhấc đầu gác cằm ở trên vai cô.
Mặt của hai người sát bên nhau.
Thẩm Chanh liếc nhìn bọn họ, cũng không có ý định chờ Diệp Tử đi cùng, xoay người rời đi.
Tần Cận liền đứng sau lưng Diệp Tử, ôm chặt cô từ phía sau, bất chấp ánh mắt soi mói của người bên cạnh.
”Nhiều người như vậy, anh đừng....”
Mặt Diệp Tử rất mỏng, sau khi tiếp xúc đến vài đạo ánh mắt khác thường, không khỏi có chút đỏ mặt.
”Anh đừng gì?”
Thật ra vừa rồi lúc cùng hàn huyên với Cố Liên Thành, Tần Cận cố ý vô ý nhìn qua bên này, cho nên suy nghĩ nhỏ của Diệp Tử, anh đều nhìn thấy ở trong mắt.
Chỉ là Diệp Tử cũng không có phát hiện những chuyện này mà thôi.
”Anh đừng ôm em.”
Diệp Tử không an phận giãy dụa, muốn giãy ra khỏi ngực của anh.
Nhưng sao Tần Cận có thể buông cô ra?
Anh ôm cô càng chặt hơn, thấp giọng hỏi ở bên tai cô: “Tức giận?”
Tức giận?
Cô mới không có!
Diệp Tử biết rõ anh chỉ là cái gì, lại cố ý giả bộ như không hiểu, “Đang tốt lành, em tức giận chuyện gì chứ!”
Biết cô đang thể hiện, Tần Cận không khỏi giương khóe môi lên, “Không có tức giận là tốt rồi.”
Nói xong, anh thả cô ra, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh cô.
Trái tim Diệp Tử, lập tức trống rỗng.
Vừa rồi lúc anh ôm cô, cô muốn anh buông tay, nhưng sau khi anh thật sự buông tay, cô lại cảm thấy mất mát.
Anh thật sự không có ý định giải thích sao?
Tại sao đứng gần phụ nữ khác như vậy, tại sao vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác, tại sao bởi vì người phụ nữ mà bỏ rơi cô?
Không phải anh đã nói, thích cô mới có thể ngày ngày bắt nạt cô sao.
Thích cô, sao lại đối tốt với người phụ nữ khác ngoại trừ cô như vậy.
Hay là nói, thích này chỉ là thích đơn thuần....
Diệp Tử suy nghĩ quá nhiều, một bữa cơm này ăn giống như là nhai sáp nến, ăn vào vô vị.
Làm chủ nhân bữa tiệc này, lúc tiệc trưa tiến hành được một nửa, Thi Vực mang theo Thẩm Chanh đi kính rượu.
Mà mấy đối tượng được mời rượu, đều là một vài trưởng bối hơi lớn tuổi, hơn nữa là quen biết cũ và chiến hữu của ông cụ Thi.
Về phần khách mời trẻ tuổi, vẫn là bị bỏ qua.
Nhưng tất cả mọi người đều rất rõ ràng phong cách làm việc của Thi Vực, từ trước đến nay đều không bị trói buộc, kính rượu ai và không kính rượu ai, toàn bộ đều dựa vào tâm tình của anh.
Cho nên về cơ bản không có người để chuyện nhỏ này ở trong lòng.
Có thể được mời tham gia buổi tiệc này đã rất vinh hạnh, chẳng qua chỉ là một ly rượu mà thôi, kính hay không kính thì có sao đâu.
Nói là mời rượu, nhưng trong lúc đi một vòng phòng yến tiệc, Thẩm Chanh lại chưa đụng vào một giọt rượu.
Ngược lại Thi Vực, uống ít nhất đã đủ một chai rượu đỏ.
”Xem anh trai em kia, đã xa lánh chị dâu của em thành bộ dáng gì rồi, nói là mang chị đi mời rượu, nhưng kết quả rượu đều bị một mình anh uống hết.”
Bắt đầu từ khi Thi Vực mang theo Thẩm Chanh đi mời rượu, Thi Khả Nhi đều đang yên lặng chú ý, sau khi xem bọn họ mời rượu xong, không nhịn được bất bình thay.
”Em biết cái gì.” Thi Mị nghiêng mắt liếc xéo cô ta, môi mỏng khẽ vẽ ra một đường cong, “Người phụ nữ vừa sinh đứa nhỏ, tận lực đừng uống rượu, bởi vì sẽ tổn thương thân thể. Nó không cho cô ấy uống, là đang quan tâm cô ấy.”