Như là cảm thấy người ngoài ý kiến đoạn hôn nhân này như thế nào cũng không quan trọng, Thi Diệu Quang ngay cả lời an ủi cũng không cho Diệp Cẩn, liền lái xe rời khỏi thành cổ.
Diệp Cẩn đứng tại chỗ, tay cầm túi xách dùng sức nắm chặt, tức giận Thi Diệu Quang lạnh lùng với cô ta.
Qua một hồi lâu, cô ta mới lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, gọi một cú điện thoại đi: "Liên Thành, là dì, hiện tại cháu có thời gian rãnh không? Dì muốn tâm sự với cháu."
Không biết đối phương nói gì đó, cô ta lại lộ ra nụ cười: "Được, vậy buổi tối chúng ta gặp ở quán cà phê Thánh Đảo."
Cúp điện thoại, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn thành cổ sau lưng, hừ lạnh một tiếng, sau đó vênh váo đắc ý xoay người qua.
Tiệc ở thành cổ sẽ luôn kéo dài đến 12h tối, Thi Mị và Thi Khả Nhi cũng ở đến rạng sáng mới rời đi.
Lúc đi, quản gia Trương Bá đi ra tiễn bọn họ: "Khả Nhi tiểu thư, lần sau lúc cô đến thăm ông cụ, mang một ít vật có giá trị dinh dưỡng đi. Loại đồ như bánh bao hấp, không vệ sinh cũng không có lợi với thân thể."
Thi Khả Nhi uống có chút nhiều, choáng váng xây sẩm, đi đường không có sức giống như giẫm mây, nhưng cô ngược lại tiêu sái đi đến trước mặt Trương Bá, cười khanh khách: "Trương Bá à, sao ông lại có ba cái đầu? Hơn nữa một cái còn lớn hơn một cái...."
Khuôn mặt già nua của Trương Bá chìm xuống: "Khả Nhi tiểu thư, cô uống quá nhiều, nhanh đi về nghỉ ngơi đi."
"Cháu không có uống nhiều. Hiện tại dù ông cho cháu thêm ba chai rượu đỏ, cháu cũng uống xuống được. Hơn nữa còn không say đâu." Thi Khả Nhi lắc lắc đầu, lảo đảo vài bước vịn cửa chính mới đứng vững thân hình lung lay sắp đổ.
Trương Bá thật sự là không còn cách nào với cô: "Được được được, cô không uống nhiều, trở về đi, trở về tiếp tục uống."
"Được...." Thi Khả Nhi cười cười: "Trương Bá, ông không cho ông nội của cháu ăn bánh bao, vậy lần sau cháu mang bánh màn thầu tới đây cho ông nội. Bánh màn thầu là lương thực phụ, ăn tốt cho thân thể...."
Nói xong lời cuối cùng, cô lại giống như cô gái nhỏ hừ một tiếng, "Nhìn ông còn có thể hay không cầm bánh màn thầu cho chó ăn nữa không...."
"Được được được, không cho chó ăn."
Biết cô uống say, Trương Bá đương nhiên sẽ thuận theo lời của cô, nếu phản bác cô hai câu, chỉ sợ sẽ không dứt ra được.
Tiểu thư này, cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là, uống rượu say sẽ say khướt, bắt được ai sẽ phát với người đó.
Thi Khả Nhi tựa ở trên cửa sắt, đã có chút không chống đỡ nổi thân thể của mình, như con cá chạch từ từ đi xuống, trong lúc trượt, cô nói: "Trương Bá, cháu sẽ ghi chép đầy đủ những lời ông nói, tương lai sẽ coi như chứng cung dâng lên tòa...."
Trương Bá bất đắc dĩ lắc đầu một chút, lúc đang định đi qua dìu đỡ cô, một đạo bóng dáng thon dài thoáng qua bên cạnh, dưới ánh đèn, bóng anh bao phủ lên cả thân thể cô gái nhỏ muốn ngã ngồi trên mặt đất.
Cúi đầu liếc mắt nhìn Thi Khả Nhi, Thi Mị nhướng mày, đưa tay trực tiếp lôi cô dậy.
Hành động của anh có chút thô lỗ, khiến cho Thi tiểu thư không vui, cô giãy dụa thân thể, tiếp tục mượn rượu làm càn: "Anh làm gì đó.... Nói anh đừng động tay động chân với em, nhưng anh vẫn không vâng lời.... Trương Bá là một người rất nghiêm cẩn, sẽ đi đến chỗ ông nội đâm thọc.... Nếu như bị ông nội biết chúng ta làm xằng làm bậy, sẽ dùng gia pháp xử trí chúng ta...."
Thi Mị siết chặc eo của cô, không cho cô lộn xộn nữa, đợi đến khi cô hơi yên tĩnh một chút, anh mới nặng nề mở miệng: "Thi Khả Nhi, em có tin anh ném em xuống biển không."