Trong phòng trẻ, một tay Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước, một tay vén bức màn lên.
Ngôi sao nhấp nháy, ngọn đèn mờ nhạt làm biệt thự tăng thêm hơi thở ấm áp, ánh trăng nhàn nhạt chiếu ở trên người đứa nhỏ khác trên giường em bé.
Tiểu Thiên Tước đang ngủ say, ngậm ngón út trong miệng, nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Thẩm Chanh đi tới đi lui cạnh cửa sổ, nhỏ nhẹ dỗ dành dụ dỗ Tiểu Ngạo Tước chìm vào giấc ngủ.
Trẻ con chính là như vậy, bởi vì vừa sinh ra không bao lâu, cho nên lúc nào cũng sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Cho nên mỗi lần muốn ngủ, đều sẽ khóc rống dữ dội, nếu như không tìm được một cái ôm thoải mái và an ổn, sẽ luôn khóc không ngừng.
Nhìn đứa nhỏ trong ngực từ từ yên tĩnh lại, cái miệng nhỏ vốn đang mút ngón tay cũng chầm chậm buông ra, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lại ôm Tiểu Ngạo Tước hơn mười phút, Thẩm Chanh mới cẩn thận đặt thằng bé đến bên cạnh Tiểu Thiên Tước.
Thay hai tiểu tử kia đắp chăn mỏng lên, cô ngồi xuống ở bên cạnh, tay dựa vào trên giường chống càm, cười tươi như hoa nhìn hai đứa bé xinh xắn.
Lúc này, một nữ hầu lặng lẽ đi vào từ bên ngoài, khom người về phía Thẩm Chanh, đầu cúi xuống, giọng nói ôn hòa, “Thiếu phu nhân, vừa rồi thiếu gia điện thoại tới, nói chỉ khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà.”
Nghe tiếng, Thẩm Chanh ừ một tiếng, đứng dậy nhìn nữ hầu: “Một lát nữa đợi bọn chúng tỉnh dậy, nhớ đút chút nước lọc, rồi để bọn chúng nằm sấp trên giường năm phút.”
”Vâng, thiếu phu nhân.”
Thẩm Chanh xoay người, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng trẻ, quay về phòng ngủ.
Xưa nay Thi Vực luôn rất đúng giờ, hơn mười phút đồng hồ sau liền lái xe trở lại biệt thự, sau khi lên lầu trực tiếp đẩy cửa vào.
Ánh mắt nhanh chóng quét trong phòng một vòng, rơi xuống trên người Thẩm Chanh đang ngồi ở sofa trên ban công, đưa lưng về phía anh.
Anh khẽ cong khóe môi, cởi bỏ áo khoác trên người ném sang một bên.
Nghe được tiếng bước chân trầm ổn, đang từng bước tới gần mình, lông mày Thẩm Chanh luôn nhíu chặt lại.
Cô cũng chưa quên chuyện mấy tấm ảnh kia!
Nghĩ tới những ảnh giường chiếu kia, cô liền tức giận!
Vì vậy, làm ra bộ dáng rất không vui.
Thi Vực chú ý tới tâm tình nhỏ của cô, nhưng lại cố ý bỏ qua, đi đến sau lưng cô, duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào trong lòng.
Anh siết chặt cánh tay, bao bọc dáng người nhỏ nhắn của cô chặt chẽ, động tác lại mang theo bá đạo không thể nghi ngờ.
Đến khi trong lỗ mũi chui vào mùi vị quen thuộc trên người cô, trong lòng anh mới thoải mái than thở một tiếng, cúi người tiến đến cạnh tai cô hạ thấp giọng nói, giọng nói khàn khàn, “Nhớ tới anh sao?”
”Không nhớ.” Giọng nói Thẩm Chanh lành lạnh.
Thi Vực nghe tiếng, buông cô ra quan sát một lát, hỏi cô: “Vẫn chưa nguôi giận?”
Thẩm Chanh quay đầu nhìn nơi khác, tránh đi tầm mắt của anh, “Không có.”
”Còn nói không có.” Thi Vực nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm cô, khóe môi khêu gợi giương lên, “Xóa ảnh chụp, cũng cắn anh rồi, còn chưa hết giận?”
Thẩm Chanh vẫn không nhìn anh, không nói năng gì.
Thi Vực đưa tay đẩy tóc tán loạn ở trên gò má của cô, thấp giọng nói: “Không có lưu lại phần nào.”
Sao anh lại không biết cô gái nhỏ trước mặt này đang tức giận chuyện gì, cho nên chuyện nên làm chính là, phải dỗ dành cô cho tốt.
Nghe được những lời này của anh, cuối cùng Thẩm Chanh cũng nhìn anh một cái, sau đó nhíu mày, “Thật sự?”
Thi Vực: “Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa.”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu không có lưu lại, miễn cưỡng có thể rộng lượng bỏ qua cho anh.”