Nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa lớn, bảo an đi tới gõ cửa sổ xe.
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, bảo an lập tức liếc qua trong xe, sau đó hỏi: “Các người tìm ai?”
”Chúng tôi tìm Ôn phu nhân.”
Trước khi Ôn Uyển vẫn chưa có ly hôn với Thi Diệu Quang, tất cả mọi người đều gọi bà là Thi phu nhân, nhưng kể từ sau khi ly hôn, tất cả mọi người đều rất thức thời đổi Thi thành Ôn.
”À! Tìm Ôn phu nhân à?” Bảo an đưa một cuốn sổ và một cây viết tới, “Đăng ký ở phía trên, viết tên, điện thoại, cùng với quan hệ với chủ nhà như thế nào vào.”
Tài xế quay đầu lại nhìn Thẩm Chanh, “Thiếu phu nhân, này....”
Thẩm Chanh không nói một lời, trực tiếp hạ cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau xuống, để bảo an đem bút và sổ cho cô.
Động tác lưu loát viết xuống tên, số điện thoại di động của cô, cùng với quan hệ với chủ nhà.
Bảo an cầm lấy xem xét, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc: “Hóa ra là thiếu phu nhân nhà họ Thi, mau mau mau, mau mời vào!”
Nói xong, nhanh chóng ngoắc ra hiệu bảo an khác trong phòng an ninh mở cửa ra.
Thẩm Chanh chẳng muốn liếc anh ta một cái, trực tiếp dâng cửa sổ xe lên.
Sau khi nhìn thấy xe lái tiến vào, bảo an nhanh chóng trở lại phòng an ninh, ầm ầm ĩ ĩ nói: “Các người thấy không, người phụ nữ ngồi xuống trên chiếc xe vừa rồi, là con dâu Ôn phu nhân?”
”Ôn phu nhân nào?” Có người bảo an thuận miệng hỏi câu.
”Ôn phu nhân ở tầng 18 đó, dáng dấp đặc biệt xinh đẹp, lại rất có tiền!”
”Con dâu của bà ấy?” Cuối cùng cũng có bảo an phản ứng kịp, lại vang lên cái gì đó, không kiềm được nói một câu: “Anh nói con trai, con dâu của Ôn phu nhân thật đủ kỳ quái mà, ngồi một chiếc xe đến là được rồi, sao còn mỗi người lái một chiếc xe....”
”Đúng vậy, con trai của Ôn phu nhân đi vào mười phút trước?”
”Đúng vậy, nơi này viết như thế!” Bảo an lật sổ ra, chỉ vào phía trên nói: “Mười giờ bốn mươi tám phút, Phượng Cửu Mị. Nơi này ghi chú quan hệ, là con trai của Ôn phu nhân.”
”Nhưng thật là kỳ quái....”
Sau khi tài xế dừng hẳn xe, xuống xe mở cửa xe thay Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh xuống xe, lúc vào căn hộ, ngẫu nhiên liếc về một chiếc xe thể thao màu đen ngừng ở trong nhà để xe.
Cô không để ý, trực tiếp vào thang máy.
Thang máy đứng ở tầng 18, đinh một tiếng, mở ra.
Cô đi ra thang máy, xem số nhà hai bên trái phải một chút, sau khi xác định được, đi tới cửa nhấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa được người mở ra từ bên trong.
”Mẹ....”
Một từ chồng khác, nghẹn ở trong cổ họng Thẩm Chanh.
Người mở cửa không phải Ôn Uyển, mà là một người đàn ông dáng người thon dài.
Anh ta mặc một áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, đôi giày da sáng bóng chế tác hoàn toàn bằng thủ công sáng ngời.
Khuôn mặt kia, rất tuấn mỹ, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan tinh sảo, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ giống như tĩnh tâm điêu khắc.
Khóe môi kia là một nụ cười như có như không, mang theo vài phần tác phong không đúng đắn.
Có mấy sợi tóc rơi tán loạn phủ ở trên trán, có loại mỹ cảm khác thường khó diễn tả bằng lời.
Anh ta, Phượng Cửu Mị.
Thẩm Chanh thật không ngờ, lần nữa gặp mặt với anh ta, sẽ là ở nơi này.
”Đến rồi.”
Anh ta khẽ nhếch nâng khóe môi, giọng nói vô cùng từ tính tràn ra từ giữa răng anh ta.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, đi vào từ bên cạnh người anh ta, sau khi đi qua cửa trước, cô lạnh nhạt hỏi một câu, “Mẹ chồng đâu?”
”Ở phòng bếp làm sủi cảo.”
Phượng Cửu Mị đóng cửa, bước đi về phòng khách, nhìn Thẩm Chanh, miệng chứa nụ cười nhạt: “Cà phê hay là rượu đỏ?”
Thẩm Chanh lại nói: “Nước trái cây.”