Bỏ tất cả đồ ở sân sau, chờ xe rác đến thu, Tô Cửu Y liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, còn nửa tiếng sẽ đến lúc thay ca.
Cô ngồi xuống trên ghế xích đu ở sân sau, nâng cằm lên nghĩ sự tình.
Vừa rồi lúc quét dọn phòng VIP, trí nhớ tối hôm đó lại nổi lên trong lòng, cô cẩn thận nghĩ lại một chút tất cả chi tiết ngày đó.
Cô uống say, quản lý sai cô đưa rượu đỏ, nhưng cũng không có nói là nhãn hiệu gì, cô cầm tùy tiện một chai sau đó đưa đi, sau khi đi vào, ngửi thấy được luồng mùi thơm gay mũi.
Khi đó mùi thơm đã rất đậm đặc, chỉ là trong phòng cũng không có chỗ nào không đúng.
Nghĩ như vậy cũng không đúng, cô vốn đứng có chút không vững, làm sao có thể sẽ chú ý đến tình huống chung quanh chứ?
Nhưng tại sao cửa lại mở ra? Chẳng lẽ nói trước đó có người đi vào, chỉ là người đàn ông đó không biết? Nhưng nhìn bộ dạng anh ta có vẻ rất thông minh, sẽ không thể nào không phát hiện ra được.
Nguyên một đám vấn đề dâng lên trong lòng của cô, nhưng từ nhỏ cô đã không có khiếu tính kế, không giải quyết được loại vấn đề cạm bẫy không ngừng này.
"Cửu Y!" Thích Cảnh Nhân đứng ở phía sau gọi cô.
"Cậu đến đây lúc nào?" Cô thu hồi suy nghĩ, cười nhìn người đứng ở phía sau.
"Vừa mới đến, thấy bộ dạng cậu một mình thất thần với cái thùng rác." Thích Cảnh Nhân liếc thùng rác một cái, "Làm sao vậy, trong thùng rác có vấn đề gì à?"
"Trong thùng rác không có vấn đề gì, nhưng có một vấn đề về phương diện khác cần cậu tới giải đáp."
"Ừ, nói nghe một chút."
"Thẻ mở phòng VIP của Ciaos chúng ta do ai bảo quản?" Tô Cửu Y hỏi.
Thích Cảnh Nhân suy nghĩ một lúc, nói: "Bản thân chủ phòng, quản lý, sau đó chính là chị An."
An là chủ quản bộ phận vệ sinh, ngày thường phụ trách an bài nhân viên quét dọn vệ sinh.
Tô Cửu Y suy tư một hồi, cảm thấy chị An này rất khả nghi, bởi vì bình thường buổi tối chị ta rất thích mặc quần áo hở hang uống rượu với những ông chủ kia, ra vẻ dáng điệu siểm nịnh.
Thi Ngạo Tước nói với cô những lời "Muốn lên giường anh" "Muốn tiền anh", đặt ở trên người chị An, mới gọi là thích hợp.
Tô Cửu Y hạ giọng hỏi ở bên tai Thích Cảnh Nhân: "Vậy chị An, bình thường có bộ dáng gì khi ở trước mặt Thi Ngạo Tước?"
Giọng nói Thích Cảnh Nhân không cao không thấp: "Chính là một bộ dáng lấy lòng, giống như lúc chị ta ở trước mặt những ông chủ kia, chỉ có điều chị ta ngược lại không có lá gan đi tiếp cận Ngạo Tước, chứ đừng nói chi là uống rượu với anh ta linh tinh."
Tuy rằng chị An thích lấy lòng nịnh bợ ông chủ, nhưng sẽ không có lá gan động tay động chân ở trong phòng của ông chủ đâu, chuyện đêm đó, rốt cuộc có liên quan đến chị ta hay không?
Cô nên lấy cái gì để chứng minh mình là trong sạch đây.
Ngay tại lúc cô khổ não không thôi bởi vì chuyện này, vật thể trên cây cột bên cạnh thu hút sự chú ý của cô.
Camera giám sát!
Đúng vậy, có camera giám sát, nếu như xem camera giám sát liền có thể biết rốt cuộc là ai từng đi vào phòng của Thi Ngạo Tước rồi!
Tô Cửu Y vốn có chút sầu lo không ngừng, nhưng đột nhiên lại có nụ cười, khiến Thích Cảnh Nhân ở ngay bên cạnh nhìn thấy liền như lọt vào trong sương mù, nghiêng đầu không hiểu nhìn cô.
"Cảnh Nhân, cậu biết làm sao để vào được phòng quan sát không?" Tô Cửu Y liền vội hỏi cô ấy.
"Cậu vào phòng quan sát làm gì?"
"Có một chuyện rất quan trọng, cần xem băng ghi hình để xác định một chút, cậu có thể giúp tớ không?" Tô Cửu Y cảm giác chân tướng đang ở trước mắt, nhưng không có năng lực đi bắt lấy.
Thích Cảnh Nhân suy tính một chút, cũng không có hỏi nhiều liền đáp ứng, "Được, cậu đi theo tớ."