"Tôi muốn biết.... Chuyện lần này đối với anh mà nói, đến tột cùng có phải là rất nguy hiểm không?" Cô bị anh nhìn đến gò má có chút nóng lên, sau khi điều chỉnh tầm mắt liền nhìn thẳng tắp về phía xa xa, như vậy cũng sẽ không căng thẳng và đỏ mặt nữa.
Giọng nói Thi Ngạo Tước xen lẫn trong gió đêm thổi qua, có vẻ bồng bềnh hư ảo: "Không có chuyện gì."
"Vậy anh có thể nói với tôi về vết sẹo trên vai anh không?" Cô cẩn thân từng ly từng tí hỏi, "Lần đó anh dị ứng, lúc tôi bôi rượu thuốc giúp anh không cẩn thận nhìn thấy."
Thi Ngạo Tước nhíu chặt lông mày nhìn về phía cô, nheo đôi mắt mang theo ánh sáng nguy hiểm lại: "Em không sợ à?"
"Sợ cái gì?" Cô nghiêng đầu không hiểu hỏi.
Anh im lặng rất lâu, mở miệng nói: "Phải biết rằng Ciaos bị người ngoài coi là "hang ổ tội phạm", đoạt giết chiếm đoạt, đây đối với tôi mà nói cùng không xa lạ gì, từ nhỏ tôi đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc nhất của nhà họ Thi, ba tôi hy vọng tôi có thể còn cường đại hơn ông, cho nên có rất nhiều chuyện mà em cũng không thể nghĩ tới."
"Biết được càng ít, đối với em mà nói, sẽ càng an toàn."
"Mẹ của tôi không thích hoàn cảnh phức tạp như vậy, cho nên quanh năm đều ở nước ngoài, vì vậy ba tôi vào lúc còn trẻ đã để trụ cột buôn bán xuống chỉ vì bà ấy ở nước ngoài, khiến cho trên thương trường, không tránh được có chiến tranh."
"Em trai của tôi - Thi Thiên Tước cũng ở nước ngoài kinh doanh, được người ngoài coi là nhân tài, những dự án nó nói chủ yếu đều là hợp tác vài tỷ, nhưng nó giống như tôi, cho tới bây giờ đâu có ai ngờ khi chúng tôi còn bé đã trải qua bao nhiêu rèn luyện, mới có thể được như bây giờ, không nhìn sắc mặt của người khác."
Tô Cửu Y mím môi không nói lời nào.
Cô biết trên đời này không người nào sinh ra đã là mạng tốt, giá trị con người của Thi Ngạo Tước có thể nói là hơn một ngàn triệu, nhưng anh chưa bao giờ ngừng phấn đấu một phút giây nào.
Từ nhỏ cô đã cảm thấy vận mệnh của mình bất công, sau khi cho mình một gia đình vô cùng hạnh phúc, lại để trời cao đột nhiên cướp đi. Nhưng cô không ngờ chính là, những năm nay Thi Ngạo Tước leo đến vị trí này đã chịu bao nhiêu đau khổ.
Anh cũng rất cô độc.
Đối mặt một gánh nặng gia đình như vậy, từ nhỏ mỗi ngày mỗi đêm anh đều nhận lấy tri thức kinh thương, vì bảo vệ mình mà khổ luyện đánh nhau kịch liệt và kỹ thuật bắn súng, không biết chịu bao nhiêu thương tổn.
"Xin lỗi." Cô nói.
Cô cũng không biết tại sao mình phải nói xin lỗi, có lẽ chẳng qua cảm thấy, một đêm tốt đẹp như vậy nhắc tới chuyện tình nặng nề như thế, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút băn khoăn.
Nhìn đèn đuốc sáng trưng phồn hoa trong biệt thự cách đó không xa, cô không khỏi cảm thấy lòng chua xót.
Thi Ngạo Tước dừng lại một hồi, đột nhiên dời chủ đề: "Tối mai có một vũ hội hóa trang, Thích Cảnh Nhân nói cô ấy phụ trách trang phục của em, cho nên buổi tối tôi trở lại đón em."
"Vũ hội?" Tô Cửu Y ngược lại đã tham gia vũ hội mấy lần, nhưng toàn bộ hành trình đều không có khiêu vũ qua, dù cho có người tới mời cô cùng khiêu vũ, cô cũng không có can đảm bêu xấu kia.
"Vũ hội bắt đầu phiên giao dịch của mảnh đất thành tây kia." Anh giải thích.
Cô nghe xong, xoay người lại nhìn anh: "Nhưng tôi không biết khiêu vũ!"
Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhàn nhã nói: "Vậy thì đứng xem."
Sau khi anh nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời khỏi vườn hoa.
Tô Cửu Y nhíu nhíu mi, cảm thấy sau khi trở về phòng nhất định phải mở laptop ra bổ sung lại một chút video khiêu vũ của quý tộc.
Như anh ba ngày hai bữa mang mình ra ngoài tham gia tất cả loại yến hội như vậy, người một bộ dáng cô bé lọ lem như cô, mặc lễ phục tiểu thư quý tộc hoa lệ, lại không toát ra chút khí chất, cũng không biết ăn nói, không ném thể diện của anh đã là vạn hạnh.