Đường Diễm không nói gì, Thẩm Chanh giống như không có ý định muốn nhiều lời với anh ta, trực tiếp đi qua bên cạnh anh ta.
Đường Diễm: "...."
Quả nhiên là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân đều khó khăn như vậy, anh ta quay đầu lại dùng ánh mắt "Bản thân mình rộng lượng" liếc nhìn Thi Vực, liền sải bước đi ra khỏi đại sảnh.
Thấy Đường Diễm rời đi, Thi Vực thuận tay ném tàn thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc, đứng dậy, đưa tay sửa sang lại cổ áo một chút, mới đi đến trước mặt Thẩm Chanh, không nói bất cứ điều gì, trực tiếp dắt tay của cô.
Thẩm Chanh mặc cho anh dẫn đi, không giãy dụa cũng không phản kháng, chẳng qua cảm thấy có chút buồn cười, không biết tại sao, chỉ trong một đêm, động tác như vậy giống như đã trở thành thói quen.
Mới ra đại sảnh, liền thấy thần sắc Đào Đào vội vàng đi từ đàng xa tới: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, Điềm Tâm bệnh rồi."
Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô ta, không nhanh không chậm mở miệng, "Ừ, gọi bác sỹ thú y đến xem."
"Nhưng Điềm Tâm nó không ngoan, không cho người tới gần nó, cả ngày hôm qua đều chưa ăn cái gì, hiện tại cũng không có một chút tinh thần, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương." Đào Đào biểu hiện ra dáng vẻ lo lắng, "Thiếu gia, nếu không người đi thăm nó đi!"
Nhìn thấy bộ dạng này của Đào Đào, Thẩm Chanh là bội phục cô ta. Người phụ nữ này, diễn xuất càng ngày càng chân thật rồi.
Thi Vực không để ý đến Đào Đào, trực tiếp lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra gọi cho Tôn Nham.
"Lập tức tìm vị bác sĩ thú y tới đây."
"Bác sỹ thú y? Ông chủ, Điềm Tâm sao rồi?"
"Bệnh rồi."
"À vâng! Tôi lập tức đi tìm bác sĩ, mười phút sau đến!"
"Ừ."
Cúp điện thoại, Thi Vực đưa tay mở cửa xe ghế trước ra, nói một câu lên xe với với Thẩm Chanh, liền vòng qua đầu xe chuẩn bị ngồi lên ghế lái.
Thẩm Chanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn anh, lạnh nhạt mở miệng: "Chúng ta đi nhìn tiểu súc sinh đi."
Đào Đào sững sờ một chút, hiển nhiên không ngờ Thẩm Chanh sẽ nói như vậy, ngay vào lúc cô ta cho rằng Thi Vực sẽ cự tuyệt, lại ngoài ý muốn nghe được giọng nói trầm khàn sâu lắng: "Ừ."
Có chút khiếp sợ nhìn về phía Thi Vực, chỉ thấy anh đóng cửa xe tài xế vừa mở ra, động tác anh tuấn đưa tay cắm vào túi quần trong, xoay người rời đi.
Rõ ràng chỉ là một động tác lơ đãng, lại toát ra cao quý ưu nhã đủ khiến một người phụ nữ rung động.
Một người đàn ông anh tuấn lại nhiều tiền, trên người luôn tản ra hơi thở mê hoặc lòng người, chỉ cần là phụ nữ, sợ rằng đều muốn tiếp cận anh, trở thành người phụ nữ của anh.
Đào Đào thấy ánh mắt của anh, càng trở nên mờ ám, nhưng rất nhanh, cô ta liền thu lại dị sắc trong mắt không có lộ vẻ chút sơ hở.
"Còn không đi?"
Thi Vực đột nhiên dừng chân quay đầu lại, giọng nói dồi dào từ tính tràn ra từ giữa môi của anh.
"Dạ, thiếu gia, tôi đi ngay...." Đào Đào có chút ưu ái mà thất kinh hồn vía, mặt thoáng liền đỏ lên.
"Phốc!" Thẩm Chanh vừa nghe như thế, liền nhịn cười không được, rõ ràng biết không phải là đang gọi cô ta, còn cố ý đáp lại, một chiêu này, cũng thật cao minh rồi.
"Thiếu phu nhân, cô đi trước đi." Đào Đào ra vẻ sợ hãi nhìn cô một cái, khẽ nghiêng người thể, nhường ra một lối đi.
"Không phải cô muốn đi phía trước ư, tôi nhường cho cô." Thẩm Chanh câu môi, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp.
"...." Đào Đào cúi đầu xuống, không dám nói tiếp, bởi vì cô ta biết vô luận nói như thế nào, giải thích như thế nào, cô ta đều không chiếm được chỗ tốt.
Thẩm Chanh vốn không có ý muốn làm khó cô ta, thấy cô ta không nói gì, càng thêm cảm thấy không có gì vui, ánh mắt thu liễm, trực tiếp đi thẳng qua bên cạnh cô ta.
Đợi đến khi đi ra một đoạn khoảng cách, Đào Đào ngẩng đầu lên nhìn, một lát sau, cô ta mới sải nhanh bước chân đi theo.