Nhưng loại bệnh dạ dày xuất huyết này có thể lớn có thể nhỏ, không xem thường được, ai cũng không yên lòng Ôn Uyển ở lại bệnh viện một mình.
Đặc biệt Thi Khả Nhi, nhìn thấy sắc mặt Ôn Uyển trở nên trắng bệch và tiều tụy, lại càng không yên lòng, nói gì cũng không chịu đi.
”Khả Nhi, cháu cũng đừng ở đây tham gia náo nhiệt, sớm về ngủ một chút, dưỡng đủ tinh thần ngày mai thắng đẹp một vụ kiện.”
Biết ngày mai Thi Khả Nhi có một vụ kiện muốn đánh, Ôn Uyển sợ làm trễ nãi cô, liền giục cô trở về.
Chỉ là, Thi Khả Nhi không chịu: “Thím, cháu trở về cũng là xem tư liệu suốt cả đêm, nhà ở khu náo nhiệt cực kỳ ồn ào, chi bằng ở bệnh viện thanh tịnh một chút.”
Ôn Uyển nhíu mày, “Cháu không ngủ một đêm thì sao mà chịu nổi?”
Thi Khả Nhi cười cười không sao cả, “Cháu đã quen rồi, từ sau khi vào văn phòng luật sư, mỗi lúc trời tối cháu gần như đều sẽ làm việc đến rạng sáng. Thức đêm gì đó, đối với cháu mà nói chính là chút lòng thành!”
Đây là gian khổ phía sau thành công.
Làm một luật sư ưu tú, không dễ dàng như trong tưởng tượng, thường thường, đều là bỏ ra bao nhiêu lấy được bấy nhiêu.
Một vụ kiện, nếu thắng, sẽ trở thành đối tượng mà người khác nói chuyện say sưa nhiệt tình, nhưng nếu thua, có thể thân bại danh liệt ở trong một đêm!
”Khả Nhi, lúc đầu thím chính là không coi trọng thân thể của mình, thường hay thức đêm tăng ca, làm việc một đêm lại một đêm. Khi đó trẻ tuổi, không có phát hiện những thói quen kia khiến cho thân thể của mình mang đến bao nhiêu thương tổn. Sau đó theo tuổi tác tăng lên từng ngày từng ngày, mới phát hiện thân thể đã suy sụp rồi... Cho nên cháu nhất định phải yêu quý thân thể của mình.”
Nhìn thấy Thi Khả Nhi, Ôn Uyển liền nhớ lại lúc mình còn trẻ.
Khi đó, vì để cho công ty vận chuyển tốt hơn, bà làm việc cả ngày cả đêm, có đôi khi cả ngày thậm chí đến nước cũng không uống được một ngụm.
Đã không nhớ nổi chịu đựng bao nhiêu đêm...
Nhớ được duy nhất chính là, sau khi thể xác và tinh thần của bà cực kỳ mệt mỏi, nhận được chính là một tờ giấy thỏa thuận li hôn.
Mà ngày tháng, là hôm nay...vào mấy năm trước.
”Thím yên tâm, cháu sẽ điều chỉnh xong thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình. Ngược lại thím, phải dưỡng tốt thân thể trước mới được.” Thi Khả Nhi nói xong, đứng lên, “Cháu rót ly nước cho thím uống.”
Ôn Uyển thu hồi suy nghĩ, gật đầu cười.
Lúc Thi Khả Nhi đi rót nước, vừa vặn đi qua trước mặt Thi Mị, anh lười nhác dựa ở trên tường, hai chân xếp chồng, đúng lúc chặn đường đi.
Thi Khả Nhi vốn muốn bước qua, nhưng bởi vì mang giày cao gót không quá thuận tiện, vì vậy bỏ đi ý nghĩ này, không lạnh không nhạt liếc nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh, nhường một chút.”
Thi Mị như là không nghe thấy lời của cô, vẫn duy trì động tác ban đầu, không có tính toán muốn nhường cho cô.
Thấy anh không có động tác, Thi Khả Nhi nhíu nhẹ mi tâm một chút, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên tai vang lên một câu: “Về sau nếu thức đêm thành thiếu phụ luống tuổi không gả ra được, tuyệt đối đừng khóc ở trước mặt anh.”
Nói xong, cuối cùng Thi Mị dời chân, nhường ra một con đường.
Thi Khả Nhi nghe tiếng, không khỏi cười: “Anh yên tâm, nếu em trở thành thiếu phụ luống tuổi, em nhất định sẽ dựa vào uốn ba tấc lưỡi của em đẩy mạnh tiêu thụ mình ra ngoài. Hoặc là, tìm một ông lão tám mươi tuổi gả là được rồi. Dù sao tuyệt đối cũng sẽ không để cho anh nhìn em chê cười. Về phần khóc ở trước mặt anh gì đó, càng không có bất kỳ khả năng nào.”
”Ừ, hy vọng em có thể được như ý.”
Thi Mị liếc cô một cái, xoay người đi ra phòng bệnh, tìm một cửa thông gió trên lối đi nhỏ, phun khói ra.