Ông cụ đi phòng sách tầng hai, sai người gọi Ôn Uyển tới.
Ôn Uyển vào phòng sách, mang quà tặng đến giao cho ông cụ.
Ông cụ không có lập tức mở cái hộp ra, chỉ nhìn cái cái hộp cổ xưa kia xuất thần trong chốc lát, bình thường ông thích phẩm trà và thư pháp, thỉnh thoảng còn có thể nghiên cứu một chút đồ cổ.
Bức tranh cổ này, ông đã bắt đầu chú ý từ năm ngoái, bởi vì giá cả quá mức sang quý, ông cũng không có ý định muốn mua bức họa này, cho nên chuyện này cũng cứ gác lại như vậy.
Khi vừa nhìn thấy cái hộp cổ này, ông cụ liền đoán được trong hộp đựng cái gì.
Ông có chút xúc động thở dài, “Ngắn ngủn vài năm, cảnh còn người mất.....”
Câu nói của ông có hàm ý khác, Ôn Uyển sẽ không thể không nghe hiểu, bà mở miệng cười: “Cha, đều là quá khứ đã qua, người xem hiện tại con không phải trôi qua cũng rất tốt ư?”
”Ta biết con trôi qua tốt.” Ông cụ lại than một tiếng, “Nhưng ta cũng biết rõ con không bỏ xuống được.”
Nụ cười Ôn Uyển chua sót một chút, không có nói tiếp.
Có lẽ là người trong cuộc lúc nào cũng u mê, còn người ngoài cuộc thì luôn luôn sáng suốt đi, xưa nay bà cho là mình đã để xuống, nhưng người bên cạnh bà lại đều đang nói cho bà biết, bà không có để xuống, bà không bỏ xuống được.
Hai người im lặng hồi lâu, không có nói thêm gì nữa.
Cho đến khi ông cụ xoay người lấy trong tủ bảo hiểm dưới giá sách ra một túi giấy dai, mở miệng phá vỡ yên lặng: “Trong này là di chúc ta lập, đã trải qua công chứng của luật sư, hiện tại ta giao cho con, để con giữ gìn.”
Ông cụ đưa túi giấy dai cho Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển lại không có nhận lấy, bà cẩn thận đẩy túi giấy dai trở về, “Hiện tại con đã không phải là người nhà họ Thi, theo lý thứ quan trọng như vậy không nên để con bảo quản.”
”Bảo con cầm thì con cầm.” Ông cụ trực tiếp nhét di chúc vào trong tay của bà, căn dặn nói: “Tương lai ta nhắm mắt, con liền lấy phần di chúc này ra.”
Ông cụ dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Gia sản của ta còn lại khoảng tám tỷ, mà ta chia tài sản tám tỷ này làm thành năm phần. Diệu Nam một phần, con một phần, Tiểu Vực và Tiểu Mị mỗi đứa một phần, phần còn lại thì làm đồ cưới cho Khả Nhi.”
Tất cả mọi người đều được chia, duy chỉ không có phần của Thi Diệu Quang.
Thật ra ban đầu lúc Ôn Uyển và Thi Diệu Quang ly hôn, ông cụ cũng đã nói: Tương lai ông chết, di sản của ông cũng sẽ không cho Thi Diệu Quang phần nào.
Ôn Uyển cho rằng lời nói lúc đó chỉ là lời nói nóng giận, không ngờ, lại là thật.
Tay cầm di chúc siết chặt một chút, Ôn Uyển định nói gì đó, nhưng ông cụ lại không có cho bà cơ hội mở miệng: “Đừng nói gì nữa, ai cũng đừng làm quyết định thay ta. Hiện tại ta giao di chúc cho con, chờ sau khi ta chết, con phải phân chia gia sản của ta thật tốt.”
Hốc mắt Ôn Uyển có chút ướt át, lòng ngổn ngang trăm mối, rất không có cảm xúc.
Cuối cùng cô vẫn gật đầu, đáp ứng bảo quản di chúc của ông cụ.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang, sau đó truyền đến một giọng nữ bén nhọn: “Cha, ngài có ở đây không? Vừa rồi con ở dưới lầu tìm ngài một vòng nhưng không có tìm được, nghe người làm nói ngài lên lầu, cho nên liền lên nhìn xem ngài có ở đây không.”
Nghe được người đến là ai, Ôn Uyển lập tức mở túi xách ra, thả di chúc vào, sau khi cất kỹ, bà khẽ gật đầu với ông cụ.
Trong lòng ông cụ lĩnh hội, xoay người đi trở về trước bàn sách ngồi trên ghế dựa, ông ngồi sống lưng thẳng tắo, sau đó trầm ổn mở miệng:“Vào đi.”