Tâm trạng Thi Mị vốn đã bị Thi Khả Nhi phá hỏng, vừa nghe phía sau truyền tới tiếng kèn vang lên không ngừng, càng cảm thấy lòng dạ rối bời.
Anh nâng cửa sổ xe lên, cúp điện thoại của Thi Khả Nhi, sau đó móc một dãy số ra gọi đi.
Điện thoại vừa tiếp thông, anh lạnh lùng nói: "Biển số xe DYH0399, xử lý sạch."
Đối phương đáp lại một tiếng "Vâng.", Thi Mị liền cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại di động đến chỗ ngồi bên cạnh, sau đó bắt đầu nhắm mắt thư giãn.
Xe của anh dừng ở nơi cách đèn xanh đèn đỏ không xa, lúc này đúng lúc là đèn xanh, bởi vì anh chận ở phía trước, xe đằng sau không thể thông hành.
Đèn xanh chỉ có thời gian ba mươi giây, mà bởi vì khoảng thời gian này chính là giờ đi làm cao điểm, cho nên rất nhanh trở nên hỗn loạn, hơn mười chiếc xe ngừng ở phía sau.
Chủ chiếc xe dừng sau xe Thi Mị đợi đến không nhịn được, lại mãnh liệt ấn còi một trận, xoa bóp hơn một lúc lâu, thấy xe phía trước vẫn chưa có ý định muốn lái đi, anh dứt khoát xuống xe định đi nói lý.
Chủ xe gõ vang cửa sổ xe của Thi Mị, nói: "Anh em, anh cũng không thể không đạo đức như vậy, tuyến đường này là đường một chiều, xe lái vào đây chẳng những không thể quay đầu còn không còn cách lái đi nơi khác. Anh dừng xe ở đây, là cố tình gây khó dễ với người khác đúng không. Mới vừa sáng sớm, lái xe ra ngoài không phải vội vàng đi làm chính là vội vàng đi công tác, anh thật oách, chậm trễ thời gian nhiều người như vậy!"
Hôm nay Thi Mị lái chính là một xe việt dã bình thường, chính xác mà nói, là xe yêu thích của Thi Khả Nhi, cũng chính là "Lão công" cô thường gọi.
Bởi vì ngày hôm qua lúc Thi Khả Nhi lái xe đã xảy ra va chạm với chiếc xe khác, để lại một vết trầy rất dài ở trên đầu xe, cô xưa nay lại yêu cầu rất cao với chính mình, không chịu được trên xe yêu thích của mình có tỳ vết nào, cho nên liền nhờ cậy Thi Mị có thể giúp một việc, lái đến xưởng sửa chữa bảo trì xe ô tô sơn lại xe một chút.
Thi Mị vốn cũng không tính giúp việc này, một là bởi vì anh không có nhàn hạ thoải mái đi xưởng sửa chữa bảo trì ô tô đó, hai là cảm thấy gần đây Thi Khả Nhi bị anh làm hư, một chút chuyện nhỏ cũng muốn giao cho anh.
Nhưng ở dưới quấn quýt chặt lấy và nhõng nhẽo cứng rắn của Thi Khả Nhi, anh vẫn là thỏa hiệp, đích thân lái "Lão công" của Thi Khả Nhi đi.
Giá cả chiếc xe này của Thi Khả Nhi khoảng hai mươi vạn, chỉ có thể coi là xe cỡ trung, mà chiếc xe ngừng ở phía sau là một cỗ xe Audi Q7, phía chính phủ báo giá: 50,38 -79,88 vạn.
Có thể cũng là vì giá xe cách xa quá lớn, thái độ vị chủ xe kia đương nhiên không tốt bao nhiêu, dù sao Audi Q7 anh ta lái có thể mua ba chiếc xe Thi Khả Nhi lái rồi.
Chỉ là phản ứng của Thi Mị cũng có chút quá mức lạnh nhạt, anh mở con ngươi ra lạnh lùng liếc nhìn đối phương, vươn tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi mình một chút, sau đó,.... Một lần nữa nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chủ xe nổi giận: "Vị tiên sinh này, bây giờ tôi cảnh cáo anh lần nữa, bây giờ anh tốt nhất lập tức lái xe đi, nếu không tôi gọi một cuộc điện thoại tới cục quản lý giao thông, để người ta đến kéo xe của anh đi!"
Nhưng anh ta không đợi được đáp lại của Thi Mị, không kiềm được cảm thấy có chút bực mình, rõ ràng anh ta ở phía có lý, nhưng hiện tại lại giống như anh ta đang cố tình gây sự.
Lần này, Thi Mị ngay cả mắt cũng lười mở rồi.
Anh nhắm mắt lại, lười biếng gối hai tay ở phía sau cổ, vẻ mặt thoải mái, không hề bị người và sự vật bên ngoài quấy nhiễu.
Ánh mặt trời từ cửa sổ xe chiếu vào trong xe, chiết xạ ở trên mặt anh, trên người, phủ lên cho anh một lớp sáng bóng quyến rũ, kiêu ngạo độc lập giống như vương giả, có vẻ vô cùng chói mắt.