Triển lãm trang sức chọn tiến hành ở một khách sạn xa hoa nhất thành Đô, trước đó, Thẩm Chanh cố ý sai người ta tiết lộ ngày tháng triển lãm trang sức, và thân phận thật của cô ra ngoài.
Cho nên vào ngày triển lãm trang sức hôm ấy, vài chục tạp chí truyền thông không nhận được thư mời, trời còn chưa sáng liền ngồi xổm chờ ở bên ngoài khách sạn, muốn đào ra tin tức nặng ký để làm đầu đề.
Phải biết rằng, Thi Vực là con cưng của truyền thông, nhưng phàm là chuyện về anh, mặc kệ lớn hay nhỏ, đều sẽ trở thành trang đầu ngày đó. Mà báo chí và tạp chí có trang đầu là anh, đưa ra chưa tới một tiếng đều được bán hết sạch.
Thẩm Chanh làm như vậy, là muốn mượn sự nổi tiếng của Thi Vực để mở rộng danh tiếng của Nam Ngạn Thủ Tịch, mà nguyên nhân lớn hơn là, cô muốn mượn cơ hội này đè Cố Liên Thành xuống.
Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu như không thả tin tức mình là vợ Thi Vực ra, đối tượng chú ý của tất cả tạp chí lớn sẽ chỉ là Cố Liên Thành, cùng với tác phẩm Cố Liên Thành thiết kế ra được, mà không phải công ty và cấp trên của Cố Liên Thành cô ta.
Ba năm trước ngôi sao sáng chói đã làm danh tiếng của cô ta tăng nhiều, nếu như lần này triển lãm trang sức tổ chức thành công, như vậy danh tiếng của cô ta sẽ tiếp tục bay lên.
Một người phụ nữ ăn cắp thiết kế người khác nên một lần liền thành danh, có tư cách gì trở thành một nhà thiết kế được người kính ngưỡng.
Cách giờ bắt đầu triển lãm trang sức còn khoảng 40 phút.
Bên trong phòng trang điểm, Cố Liên Thành ngồi nghiêm chỉnh ở trước gương, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô ta.
"Cố tiểu thư, da của cô thật là tốt, lỗ chân lông nhỏ đến không nhìn thấy, bình thường cô bảo dưỡng thế nào vậy?" Thợ trang điểm vừa lông mày cho cô ta, vừa hỏi cô ta.
"Tôi à...." Cố Liên Thành ngửa đầu phối hợp với thợ trang điểm, "Thật ra cũng không có bảo dưỡng gì. Bởi vì làm cái nghề thiết kế này của chúng tôi, bình thường bận rộn nhiều việc, vẽ, tu sửa bản vẽ, có đôi khi nửa đêm còn đang làm việc. Ngoại trừ thỉnh thoảng có thể thoa một lớp kem mỏng, ngoài ra gần như không có thời gian làm bảo dưỡng."
Thợ trang điểm nói chuyện với cô ta tỏ vẻ hiểu: "Cảm giác nhà thiết kế các người chính là nhìn bên ngoài có vẻ phong quang, thật ra sau lưng rất thăng trầm. Thứ linh cảm này không phải nói có là có, nếu nhiệm vụ rơi xuống lại vẽ không ra bản vẽ, sẽ rất phiền toái. Tôi cảm thấy nếu đổi thành tôi, chắc hẳn sẽ điên mất."
Cố Liên Thành cười nói: "Đúng vậy, chuyện gì cũng không thể chỉ xem bề ngoài, như tôi chính là một ví dụ điển hình nhất. Ban đầu lúc tôi thiết kế ngôi sao sáng chói, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, chịu đứng thức đêm suốt một tháng mới vẽ ra một bản vẽ thô, hơn nữa còn bị cấp trên phủ định nhiều lần."
"Cố tiểu thư nói là ngôi sao sáng chói, đã khiến cô thành danh ư?" Thợ trang điểm hỏi.
"Xem như thế đi." Cố Liên Thành khiêm tốn trả lời, "Lúc ấy thiết kế, tôi cũng không có nghĩ qua sẽ bởi vì nó mà thành danh. Tôi chỉ là muốn bày thứ tốt nhất ra trước mặt mọi người, cho nên dùng tâm đi thiết kế. Hoàn toàn thật không ngờ, sau khi ngôi sao sáng chói vừa ra thị trường liền dẫn tới tranh luận lớn như vậy."
Thợ trang điểm cười nói: "Cố tiểu thư, tôi cảm thấy cô thả lỏng tâm tính rất tốt. Người khác là thiết kế vì tiền, cô là thiết kế vì thiết kế. Làm chuyện mình thích, hòa nhập công việc vào cuộc sống, tuyệt không thế tục."
Nghe được đối phương tán thưởng, Cố Liên Thành cười một tiếng, "Cô quá khen rồi."
Sau khi trang điểm xong, Cố Liên Thành ở dưới sự trợ giúp của các nhân viên thay áo cưới, thiết kế áo cưới rất đặc biệt, cổ cao chữ V, mặc từ dưới lên trên.
Áo cưới màu trắng tinh bao bọc lấy người cô ta, nổi bật ra thân hình uyển chuyển hấp dẫn xinh đẹp của cô ta, nhìn có vẻ rất có tiên khí.