Thi Vực chống đỡ người dậy, lật người một cái, người đã bước xuống từ trên thân Thẩm Chanh, đứng vững vàng.
”Nhớ kỹ lời em đã nói.”
Ném xuống những lời này, anh xoay người ra khỏi phòng.
Thẩm Chanh lấy tay xoa nhẹ ngực một chút, lúc này mới đứng lên từ trên ghế sofa, rồi lập tức đứng dậy chạy đến cửa phòng, đóng cửa lại dựa vào phía trên, thở ra một hơi thật dài.
Nguyên tắc đâu?
Đi nơi nào rồi?
Buổi sáng còn nói muốn phân giường với anh, kết quả buổi tối lại đồng ý bồi anh ngủ, thật sự là tự làm tự chịu.
Không có gì tìm cái hộp làm chi?
Tìm cái hộp thì thôi đi, sao còn đến hỏi người đàn ông đó chứ?
Ngay tại lúc cô buồn bực không thôi, một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, từ nhẹ đến nặng, càng ngày càng tiến sát, càng đi càng gần.
Két....
Ngay cả cửa lẫn người, đều bị người đàn ông bên ngoài cùng nhau đẩy ra.
Đợi đến lúc Thẩm Chanh phản ứng kịp muốn đi đóng cửa, đã muộn một bước, bởi vì Thi Vực đã bước vào.
Ở trên tay anh, cầm một cái hộp màu đen.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn trên tay anh....
Đúng rồi, buổi sáng nhìn thấy chính là cái hộp này.
Vốn đang đặt ở trong tủ quần áo, kết quả bị chuyển dời đến địa phương khác, thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Chanh đi qua, cầm cái hộp từ trong tay anh qua.
Thi Vực híp híp mắt, thuận tiện đóng cửa phòng, cánh tay dài duỗi ra, cửa bị anh khóa lại.
Xong rồi!
Khóa cửa, liền đại biểu cho cô trốn không thoát.
Mặc dù nói ngủ một lần không chết được, nhưng.... sẽ tổn hại âm khí nha!
Về sau nếu âm suy dương thịnh gì đó, lấy cái gì để cân bằng chứ?
Cô ngay cả nhìn cũng không nhìn Thi Vực, liền ôm cái hộp đi tới trên ban công, sau khi ngồi xuống ở trên ghế sofa, cô mới chậm rãi mở cái hộp ra.
Nội y sexy báo vằn cuồng dã khiêu gợi, đồng phục y tá hấp dẫn quyến rũ, quân phục tình thú, không thiếu đi món nào!
Hơn nữa cách gấp và vị trí trưng bày cũng không có một chút thay đổi, buổi sáng thấy thế nào, bây giờ vẫn là thế đó.
Nói cách khác, cái hộp này dù bị anh mở ra, cũng không bị anh chạm qua....
Vậy thì còn không sai biệt lắm.
Lúc Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa nhìn quần áo tình thú trong hộp, Thi Vực định vào phòng tắm tắm rửa.
Anh vừa đi tới phòng tắm, vừa cởi nút trên áo.
Sau khi cởi áo ra, anh lại cỡi dây lưng hàng hiệu giữa quần....
Mà mặc kệ là quần áo hay là dây lưng anh cởi ra, đều bị anh tiện tay ném xuống đất.
Nơi anh đi qua, áo, dây lưng, quần.... Một mảnh mất trật tự.
Thẩm Chanh liếc nhìn những thứ trên sàn nhà, trong nháy mắt sáng tỏ.
Ám hiệu này quá rõ ràng rồi.
Là đang nhắc nhở cô, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng, chờ anh tắm rửa đi ra, liền bắt đầu làm!
Trong phòng tắm vừa truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Thẩm Chanh liền đứng dậy từ trên ghế sofa, nhẹ nhàng rón rén đi tới cửa phòng.
Trước mở khóa ra, sau liền nắm đồ vặn cửa nhẹ nhàng đè xuống.
Sau khi mở cửa phòng, cô đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đi phòng trẻ cách vách.
Đã chín giờ, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đều đang ngủ, hơn nữa còn ngủ đến đặc biệt sâu.
Sau khi đi vào, Thẩm Chanh đuổi hết người giúp việc đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng.
Cô vốn không có ý định khóa cửa, nhưng do dự không ngừng, vẫn là cắn răng một cái, khóa lại.
Nằm chết dí ở bên cạnh hai tiểu bảo bối, lại nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra chỉnh thành tĩnh âm.
Nắm điện thoại di động trong tay, cô dùng động tác nhẹ nhàng trở mình, đối diện với hai túi sữa nhỏ.
Rõ ràng hai tên nhóc kia đã ngủ, nhưng vẫn còn cười khanh khách.
Thỉnh thoảng còn có thể phát ra âm thanh rầm rì.
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi.
Thật đáng yêu.