Thẩm Chanh đương nhiên biết, dùng thân phận và địa vị của Thi Vực ở thành Giang, lần xuất hiện ở trên tiệc rượu này sẽ có bao nhiêu oanh động.
Chủ nhân tiệc rượu hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Thi Vực thật sự sẽ tiếp nhận lời mời của bọn họ, xuất hiện ở tiệc rượu.
Thư mời này xuất phát từ người nhiệt tình chào đón, muốn bắt tay với Thi Vực.
Nhưng Thi Vực chỉ lạnh lùng lướt mắt nhìn ông ta, cũng không ý định muốn nắm tay với anh.
Nhìn thấy anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn, người nọ mới hậm hực thu tay về, ân cần mời bọn họ đi vào bên trong.
Lúc đi vào, tiệc rượu đã bắt đầu, bên trong có rất nhiều người.
Thi Vực vẫn không ai bì nổi trước sau như một, toàn thân toát lên một cổ khí thế người lạ chớ tới gần.
Phàm là chỗ anh đi qua, đám người đều tự động thối lui một lối đi cho anh.
Thẩm Chanh hưởng thụ phúc lợi mở đường miễn phí này, đột nhiên cảm thấy, có một ông xã bá đạo như vậy, hình như cũng không tệ lắm.
Trên hội trường tụ tập danh viện, ăn uống linh đình, ánh đèn và ly rượu phản xạ ra hiệu quả sân khấu lộng lẫy.
Thi Vực vẫn luôn nắm vai Thẩm Chanh, bảo vệ cô rất tốt.
Bộ dạng Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi, không có biểu lộ ra chút luống cuống nào, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều là cao quý lãnh diễm.
Tiểu thư những gia tộc có quan hệ tốt hơn đều tự lấy một ly đồ uống hoặc rượu đỏ từ trong khay của bồi bàn, ba năm người tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Thật ra bọn họ ở một chỗ, nói chuyện cũng chỉ là công tử nhà ai tuấn tú hơn, có tiền hơn.
Mà người đàn ông toàn thân đều mang theo hào quang như Thi Vực, tự nhiên đi tới chỗ nào cũng không tránh được bị nghị luận.
Có tiểu thư ngàn vàng, giọng nói tràn ngập ngạc nhiên nói với cô gái bên cạnh: “Hôm nay Thi thiếu cũng tới sao?”
Thật ra thiên kim này cũng có thể được coi là đã gặp qua rất nhiều cảnh đời, không thể trách cô ta ngạc nhiên, thật sự là Thi Vực có mặt ở tiệc rượu quá ít quá ít, gần như chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Một vị danh viện khác bên cạnh cảm thấy khâm phục trì độn của cô ta:“Cô nhìn đi, trận chiến lớn như vậy, ngoại trừ anh ta ra thì còn có thể là ai?”
Trong giọng nói thiên kim đó tràn đầy hâm mộ: “Người bên cạnh kia, chính là thiếu phu nhân nhà họ Thi rồi?”
Danh viện kia giống như cho rằng mình biết nhiều hơn nên cảm thấy kiêu ngạo: “Đương nhiên.”
Bên cạnh có mấy danh viện cũng gia nhập thảo luận, trong giọng nói không thiếu ghen ghét: “Đứng ở bên cạnh Thi thiếu, đúng là không cùng một khí chất.”
Cũng có người khách quan phản bác: “Không phải bởi vì cô ấy đứng ở bên cạnh Thi thiếu mới có khí chất, mà là vì cô ấy rất có khí chất, mới có tư cách đứng ở bên cạnh Thi thiếu.”
Vị danh viện nói chuyện lúc trước lặng im không nói nữa, mọi người đều biết những lời này là đúng.
Cả tiệc rượu, Thi Vực đều cách Thẩm Chanh chưa tới hai mét, không cho cô đi xa.
Trong lúc có không ngừng nhân vật nổi tiếng các giới tiến lên mời rượu, đương nhiên cũng không tránh được a dua nịnh hót một phen, nhưng Thi Vực cũng không mua sổ sách của ai, mặc cho ai nói chuyện với anh, anh đều là một bộ dáng lạnh lùng.
Cả quá trình, chỉ có một người khơi dậy được phản ứng của anh.
Có một ông chủ bất động sản có một công trình cần Thi Vực anh hỗ trợ, ông ta phát hiện tán dương Thi Vực vô ích, liền nói một câu với Thẩm Chanh: “Thi thiếu phu nhân thật đúng là hào phóng ưu nhã, xinh đẹp không ai sánh bằng!”
Lần này Thi Vực có phản ứng, cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào người trước mặt này, “Hửm?”
Người nọ mới phát hiện mình nói sai lời, đã nhổ lông lão hổ, ngượng ngùng hàn huyên hai câu liền rời đi giống như chạy trốn.
Trong lòng Thẩm Chanh thở dài một tiếng, người nọ tránh không được trong tương lai trên mặt sự nghiệp sẽ gặp phải hiểm trở nặng nề rồi.